Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 410: Không thể nào!!



Ngân Hồ không đáp lời, nhưng biểu cảm của cô đã ngầm thừa nhận việc này. “Hay lắm!”

Kawasaki Ichiryu hầm hầm lửa giận, ác nghiệt nói: “Tất cả những kẻ phản bội †a đều phải chết!”

Ngân Hồ cười khinh bỉ: “Tôi chưa từng trung thành với ông, sao lại nói là phản bội được?”

“Hay, hay, hay!”

Kawasaki Ichiryu liên tiếp nói ba tiếng “hay”, giận quá hoá cười, nhìn Lý Trạch Vũ: “Quân Đế phải không? Lão phu cũng đã nghe dnah các hạ từ lâu. Nế hôm nay lão phu có thể tiêu diệt các hạ thì uy danh của lão phu sẽ vang dội khắp trời Tây

cũng nên!”

“Rất nhiều người từng có ý định này giống con, nhưng mà... Bọn họ chết hết rồi!"

Nói xong, Lý Trạch Vũ tung người, thân hình vụt sáng như đang dịch chuyển tức thời đến trước mặt Kawasaki Ichiryu.

Lúc này, Kawasaki lchiryu vẫn đề cao cảnh giác, vung katana lên, đâm về phía trước.

“Bang!”

Lý Trạch Vũ dễ dàng lách mình tránh thoát, ngay sau đó giáng một cú đấm nặng nề.

Kawasaki Ichiryu phản xạ rất nhanh, lập tức thu đao đón đỡ. “Rầm!”

Cú đấm này như một đòn cảnh báo dữ dội, khiến Kawasaki Ichiryu phải lùi về sau mấy chục bước.

Thật là mạnh! Kawasaki Ichiryu thầm than trong lòng. “Vèo!”

Lý Trạch Vũ lần nữa sải một bước dài xông lên trước, đánh một chưởng cật lực.

“Tới hay lắm!” Kawasaki Ichiryu cười lạnh, đồng thời tung một quyền nghênh đón.

Nếu so sánh, Kawasaki Ichiryu không nhanh nhẹn bằng Lý Trạch Vũ, nhưng đấu về khí kình thì ông ta không ngại chút nào.



Xét cho cùng, khí kình cũng không phải thứ có thể luyện thành trong một sớm một chiều mà cần tích lũy qua rất nhiều năm tháng. Lý Trạch Vũ mới ngần ấy tuổi, chắc chắn không thể mạnh hơn ông ta.

Song, ngay giây sau đó, ông ta biết bản thân đã sai lầm biết bao!

“Bịchl”

Khoảnh khắc quyền chưởng va chạm, một trận cuồng phong bất thình lình bốc lên xung quanh hai người họ.

“Rắc rắc!”

Tiếng xương gãy vang lên.

Kawasaki Ichiryu trợn to mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Ông ta thật sự không ngờ cánh tay của mình sẽ bị đối phương đánh gãy!

Sao lại thế được?

Đối phương cùng lắm mới chỉ hơn hai mươi tuổi, tại sao lại có khí kình mạnh mẽ đến thế.

Chuyện này quá vô lý!

“Giáo chủ, tôi tới giúp cậu!”

Đúng lúc này, Nam Cung Thạc lặng lẽ vọt tới đằng sau Lý Trạch Vũ. “Cẩn thận!”

Ngân Hồ sầm mặt.

Nam Cung Thạc tung ra trọng quyền, nhưng mục tiêu không phải Kawasaki Ichiryu đang bị thương nặng.

Mà là Lý Trạch Vũ! “Không!” Ngân Hồ phát ra một tiếng thét tuyệt vọng.

Cô muốn ngăn cản Nam Cung Thạc, song nước xa không cứu được lửa gần, tốc độ của cô cơ bản là không kịp.



Nam Cung Thạc nhếch mép cười lạnh, thầm nghĩ Lý Trạch Vũ chắc chắn sẽ rơi vào tay ông ta.

Về phần độc cóc trong cơ thể ông ta thì không đáng lo lắm, chỉ cần bắt được Lý Trạch Vũ, ông ta có một trăm cách ép đối phương khai ra phương pháp giải độc.

“Đoàng!!!”

Cơ thể Lý Trạch Vũ bị giáng một đòn vô cùng nặng nề.

Sau vài giây, bụi bặm tan đi.

Không thể nào!!

Nụ cười trên môi Nam Cung Thạc đông cứng lại, cặp mắt trợn trừng như thể vừa nhìn thấy điều gì đó hết sức khó tin.

“Tiểu Nam, ông đang giúp tôi đấy à? Tôi thấy rõ ràng là ông muốn dồn tôi vào chỗ chết nhé!”

Giọng nói lạnh băng của Lý Trạch Vũ vang lên.

Sống lưng Nam Cung Thạc lạnh buốt, cảm giác kinh hãi lập tức tràn ngập cõi lòng.

Lý Trạch Vũ phủi lớp bụi trên người, nhếch mép cười khẩy: “Nếu tôi không biết cách đọc môi, vừa khéo là cương khí hộ thân của tôi đủ mạnh, có lẽ tôi đã rơi vào †ay ông rồi.”

“Giáo chủ, cậu... Cậu nghe tôi giải thích đã!”

Nam Cung Thạc run run nói.

“Được!”

Lý Trạch Vũ gật đầu, nhắc nhở: “Ông bắt đầu giải thích đi, nếu giải thích không hợp lý thì lúc xuống âm tào địa phủ cũng không được trách tôi.”

Nghe vậy, Nam Cung Thạc điếng người, đứng đực tại chỗ.

“Giáo, giáo chủ... Nếu tôi nói tôi bất cẩn đánh trúng cậu... Cậu sẽ tin chứ?”