Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 432: C432



Đương lúc Ninh Mãn Thành cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, Tư Mã Tam Nương chợt mở miệng: “Lý Soái à, như vậy có vẻ không ổn lắm thì phải.”

“Không ổn? Hừ!” Lý Định Quốc cười khẩy, ngang ngược quát: “Hôm nay dù thằng già Ninh Võ Cường kia có tới thì cậu ta vẫn phải dập đầu xin lỗi, dám không làm thử xem?”

“Vậy sao?” Tư Mã Tam Nương cau mày, khẽ cười thành tiếng: “Giờ tôi phải dẫn nó đi, để coi ai dám ngăn cản!”

Dứt lời, bà ta vẫy tay ra hiệu với Ninh Mãn Thành, rồi lững thững bước về phía cửa lớn.

“Không thể bỏ qua cho Tư Mã Tam Nương được, chúng ta nên vây bắt bà ta lại ngay.”

“Không ổn, hôm nay chúng ta không dẫn theo bao nhiêu người, Tư Mã Tam Nương lại là kẻ quỷ kế đa đoan, nếu đã có gan ngang nhiên xuất hiện, chắc chắn là có chỗ dựa rồi.”

Nhất thời, các nhân sĩ võ lâm cũng không biết có nên ra tay hay là không. Đạo. sĩ Thanh Phong và hòa thượng Đức Viễn đồng thời nhìn về phía Ngọc Phượng Hoàng, muốn nghe thử ý kiến của bà ấy. Ngọc Phượng Hoàng thoáng dơ dự, rồi khẽ lắc đầu.


“Bà bị thương hả?” Đạo sĩ Thanh Phong thấy mặt mày Ngọc Phượng Hoàng tái nhợt thì nhỏ giọng hỏi thăm.

Ngọc Phượng Hoàng gật nhẹ đầu, ưu sầu đáp: “Bà ta đã đạt tới Thiên Nhân cảnh rồi!

Thiên Nhân cảnh! Đạo sĩ Thanh Phong và hòa thượng Đức Viễn tức khắc biến sắc. Có lẽ rất nhiều người cho rằng thực lực của ba người họ đã đột phá, đạt tới

Thiên Nhân cảnh, nhưng chỉ có ba người họ biết rõ bản thân mới chỉ chạm tới Bán Bộ Thiên Nhân, còn cách Thiên Nhân cảnh chân chính một bước xa.

Dù chỉ là một bước, nhưng đời này có bước tới nổi không vẫn còn là một ẩn số không ai biết trước...

Hiện tại, thực lực của Tư Mã Tam Nương đã thăng lên tới Thiên Nhân cảnh, trừ phi ba người già từ tam đại thánh địa bọn họ cùng xông lên, còn không dù tất cả mọi người có mặt ở đây cùng hợp lực lại cũng chưa chắc làm gì được đối phương.

“Khó trách yêu phụ này dám kiêu căng, ngạo mạn như vậy.” Đạo sĩ Thanh Phong cau mày.

Thấy Tư Mã Tam Nương nghênh ngan dẫn Ninh Mãn Thành rời đi, Lý Định Quốc tức tốc phất tay.

“Vụt vụt vụt!”

Ngay sau đó, Tiêu Cửu Minh cùng mười Phượng vệ lập tức xuất hiện từ khắp bốn phía, rồi nhanh nhẹn xếp thành một hàng chặn đường Tư Mã Tam Nương.

“Lý gia chủ, những người đó không cản được bà ta đâu!” Sư thái Diệt Tình tốt bụng nhắc nhở.


Nhưng bà ấy vừa nói hết câu, rõ ràng mới qua mấy giây ngắn ngủi thôi mà nhóm Tiêu Cửu Minh đã ngã “rầm rầm trên đất rồi.

“Bộp bộp!” Tư Mã Tam Nương nhẹ nhàng phủi bụi trên áo, Ninh Mãn Thành thì bật cười khoái chí, lớn giọng nói: “Chỉ bằng mấy tên vô dụng này mà cũng đòi ngăn cản bọn ta ư?”

Lý Định Quốc giận đến độ hai tay siết lại thành nắm đất, suýt nữa đã không kiềm được mà điều động cả một đội quân tới bắn hai kẻ đó thành cái sàng.

“Đi!” Tư Mã Tam Nương cao ngạo nhấc chân, tựa như một con khổng tước.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng xuất hiện hai bóng người đang đi thẳng về phía này.

“Còn nữa hả?” Ninh Mãn Thành há miệng cười lớn, tưởng lầm rằng những người đó cũng là do Lý Định Quốc phái tới ngăn cản hạ.

“Là Sói đen và George... Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong nhận ra hai người vừa tới, lập tức vui như mở hội. Bởi vì Sói đen và George đã có mặt, nghĩa là chắc chắn Lý Trạch Vũ cũng sẽ đến.

Không ngoài dự đoán...


“Đúng là bất ngờ quá đi à, trên đời này có người không sợ chết thật này.” Một giọng nói mang đậm ý châm biếm bỗng vang lên.

Mọi người hướng mắt nhìn theo, bấy giờ, trên mái hiên nhà họ Lý có một thanh niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đang đứng, đầu khẽ gật gù, hai tay chắp đằng sau, như đang quan sát chúng sinh vậy.

“Trời ạ, lẽ nào chúng ta gặp phải quỷ?” “Lý... Lý Trạch Vũ!” “Là Lý minh chủ!”

Ngoại trừ Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong, những người còn lại chỉ biết trợn trừng mắt, ngơ ngác nhìn.

Lý Định Quốc ngước mắt nhìn theo, hốc mắt tức khắc ửng đỏ. Ông ấy không †in vào quỷ thần, thế nên ông ấy dám chắc cháu trai của mình vẫn chưa chết. Hóa ra lúc trước, câu nói hương khói nhà họ Lý sẽ không đứt đoạn của lão Mạc không phải mang hàm ý đã có người phụ nữ nào đó mang thai con của Lý Trạch Vũ, mà có nghĩa cháu trai ngoan của ông ấy còn sống.

Cả người Trần Thanh Tuyết như nhữn ra, khế run, cô vội che miệng, ngăn lại tiếng khóc nghẹn ngào, trong lòng vui mừng như vừa tìm lại được một thứ tưởng chừng đã đánh mất...