Dù chu kỳ sinh trưởng lâu nhưng đối với Dương Bách Xuyên thì chỉ trong chớp mắt. Mỗi lần tu luyện là nhiều năm trôi qua, thời gian bế quan trôi rất nhanh, một năm không là gì cả.
Ba quả Sét Đánh cũng đủ cho hắn dùng.
Đây là gốc cây khủng bố chỉ sau cây Tử Vân Ngũ Lôi, cùng là lực lôi đình nhưng cách dùng khác xa so với cây Tử Vân Ngũ Lôi.
Lá cây Tử Vân Ngũ Lôi có thể sử dụng từng mảnh, dẫn động uy lực lôi đình.
Nhưng bên trong quả Set Đánh lại chứa năng lượng set đánh khổng lồ, tỉnh hủy diệt cực lớn.
Đặc biệt áp dụng với những vụ phá hủy diện tích lớn.
Cười một lúc, Dương Bách Xuyên mới vung tay chuẩn bị đi ra ngoài.
Dùng hết 1 quả, còn 2 quả.
Sử dụng 1 quả thì năm sau mới mọc ra quả mới.
Nước Sinh Mệnh và cây linh đào cũng vậy.
Đi dạo một vòng không gian bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên dẫn theo chim Thần Ma ra ngoài chuẩn bị đi ngắm nhìn bên ngoài.
Nhưng hắn không ngờ vừa bước ra thì một trận quay cuồng truyền đến.
Ngay sau đó hắn xuất hiện ở bên ngoài tường thành nội thành.
Lúc này hắn mới kịp phản ứng đã trôi qua 10 năm.
Đông Phương Hạo Thiên từng nói chỉ có thể ở trong thành 10 năm, hết 10 năm thì hắn sẽ tự động bị lực lượng trong nội thành truyền tống ra ngoài.
Lấy lại tinh thần, Dương Bách Xuyên mỉm cười, dù sao cũng coi như đã mãn nguyện. Hắn đã có được những gì mình muốn, còn hơn cả dự kiến.
Bức tưởng nội thành cổ xưa vẫn đứng sừng sững, xung quanh có chút hoang vắng.
Nơi này nằm ở trung tâm Tiên Thành Hỗn Loạn, lại là nơi thần bí nhất, mấy dặm xung quanh không có kiến trúc gì cả, chỉ toàn là rừng rậm.
Dương Bách Xuyên chuẩn bị trở lại gia tộc Đông Phương, nhoáng cái đã qua 10 năm, cũng không biết đám người Lạc Dương và Tuyết Hương sao rồi.
Hắn vẫn lo Lạc Dương sẽ bị ý thức Ma Thần phản phệ.
Lúc trước hắn từng nói qua tình hình của Lạc Dương cho Đông Phương Hạo Thiên, nhờ lão chăm sóc Lạc Dương, có Đông Phương Hạo Thiên ở đấy nên chắc không sao.
Đúng lúc này han cảm nhận được mười mấy luồng hơi thở xuất hiện cách hắn khoảng trăm mét.
Hắn vừa mới đi ra khỏi thành thì đã bị theo dõi, đúng là âm hồn không tan.
Dương Bách Xuyên nheo mắt: "Đám người Tây Môn các người là mũi chó à? Tiểu gia vừa đi ra đã bám lấy ta, có phải đã sớm canh ở bên ngoài chờ tiểu gia ra hay không? Nếu đã đến sao không ra mặt đi?"
"Ha ha ha. Quả nhiên là Dương Bách Xuyên nổi tiếng Tiên Thành Hỗn Loạn, đủ nhạy bén. Nhưng có một điều ngươi nói sai rồi, chúng ta không phải người của gia tộc Tây Môn, người thông minh không làm chuyện mờ ám, nói thật cho ngươi biết, ta chính là thảo đầu của Tiên Vực Hỗn Loạn.
Có người treo giải thưởng cho cái đầu của ngươi, giá trị xa xỉ, chúng ta muốn kiếm chút tiền. Nếu đầu ngươi đáng giá đến vậy thì Thập Hình Ác Nhân chúng ta sẽ nhận lấy nó, tiểu đệ đệ đừng trách nhé ~"
Dương Bách Xuyên nhìn thấy một nữ tử mặc đồ đen che mặt xuất hiện trước mắt hắn, tiếp theo chín người khác cũng xuất hiện.
Vừa đủ 10 người.
Dương Bách Xuyên cảm thấy ở xa hơn còn có một vai hơi thở khác nhưng không xuất hiện, chắc không phải cùng một bọn.
Lúc trước nói chuyện với Đông Phương Hạo Thiên, lão cũng từng kể cho hắn một vài chuyện của Tiên Vực Hỗn Loạn.
Thảo đầu cũng giống như thổ phỉ, những người này thích mạo hiểm, đi cướp của người khác, không chuyện ác nào không làm.
Nu tu mac đo đen tu xung la Thap Hinh Ac Nhan, chac đay la to chức của bọn họ.
Dương Bách Xuyên cảm nhận được tu vi của nữ tử áo đen là Tiên Quân đại viên mãn đỉnh phong, chín người còn lại là Tiên Quân hậu kỳ, tập hợp lại một chỗ không thể khinh thường được.
Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, không hề sợ hãi.
Tu vi đột phá, kiếm Đồ Long có vỏ kiếm, thực lực của hắn tăng lên, đang lo không có đối tượng để thử thực lực.
Thú vị.
Nghe thấy có người treo giải thưởng muốn giết chính mình, kẻ thù không nhiều lắm, ở Hỗn Loạn Tiên Vực han chỉ đắc tội với gia tộc Tây Môn và Vu Tôn.
Gia tộc Tây Môn có Đông Phương Hạo Thiên kiềm giữ nên không dám ra tay, vậy chỉ còn lại thế lực Vu Tôn.
Dương Bách Xuyên híp mắt nói: "Không biết ai treo thưởng cho cái đầu của ta? Giá bao nhiêu?”