Sư Tôn Tuỳ Hứng

Chương 34: Hoa Vô Danh



Tại đây tuy thời gian là giữa trưa, nhưng khu rừng Thuyền Tinh phức tạp xung quanh chỉ sương mù bao phủ, đi lạc là chuyện khó tránh khỏi. Khụ, Hắc Từ nàng thật từng bất cẩn để thứ sương mù như trận pháp này dẫn dắt lạc đường một lần. Nàng khó khăn tìm kiếm nơi trở về chỗ Bạch Tích, tình cờ tìm được cách thoát ra, nhưng nàng còn chưa hẳng thử dùng.

Muốn thoát khỏi khu rừng rất dễ dàng, nhưng phải chờ đợi đúng thời cơ. Hắc Từ quanh quẩn ngoài hang động tìm kiếm một thứ, theo hướng gió thổi mà tìm kiếm. Tiểu Lang và Bạch Tích đúng lúc đi ra nhìn thấy nàng hành động kỳ lạ, Tiểu Lang trên vai Bạch Tích khó hiểu hướng nàng kêu lên: "Hắc Từ, ngươi đang tìm gì vậy?"

Bạch Tích cũng nhẹ bước tới Hắc Từ xem xét, đột nhiên bên này Hắc Từ không rằng một tiếng nhanh chống lùi về sau mấy bước, cùng Tiểu Lang trên vai nàng vội vàng hô: "Dừng lại!"

Nàng bị cả hai làm cho giật mình nhíu mài hỏi: "Có chuyện gì?"

Tiểu Lang nhìn ánh mắt Hắc Từ thì cũng hiểu, nàng bò xuống người Bạch Tích khinh bỉ nhìn Hắc Từ nói: "Hắc Từ và ta gần dưới ba bước, hai người liền chỉ còn một người sống sót." Tiểu Lang có hơi nói quá, nhưng sự thật thì không thua kém lời nàng. Bạch Tích phân tích một chút cũng hiểu rõ. Liền minh bạch vì sao Tiểu Lang không hay tiếp xúc cùng Hắc Từ, hai người có vẻ hiểu ý nhau chỉ vài ngày nhìn như bằng hữu lâu năm. Không ngờ rằng Hắc Từ cũng có điểm yếu lớn này. Nàng ấy xinh đẹp như vậy, Tiểu Lang còn là một sắc lang đội lốt chuột nhỏ thích ngực to. Hai mắt vừa nhìn thấy mỹ nhân ngực to liền bày ra vẻ bé ngoan trong sáng hiền lành dụ dỗ chiếm tiện nghi người khác. Đằng này dưới ba bước không dám tiến gần Hắc Từ, e là bị dọa không nhẹ.

Hắc Từ cảm thấy ranh giới của nàng và Tiểu Lang đã được phân rõ. Nhìn Bạch Tích đang dùng ánh như có mấy phần không tin nhìn nàng liền ho khan trả lời câu hỏi khi nảy của Tiểu Lang: "Khụ, ta là đang tìm hoa Vô Danh."

Bạch Tích chưa từng nghe qua loài hoa có tên kỳ lạ này liền thắt mắc: "Hoa Vô Danh?"

Hắc Từ vừa đi theo hướng gió vừa giải thích: "Thật ra là loài hoa ta không biết, ta đặt cho nó là hoa Vô Danh tức không có tên."

Bước chân chậm rải đi theo Hắc Từ, vì đi theo hướng gió, tà áo của cả hai đều nhẹ bay theo chiều gió. "Tại sao lại phải tìm loài hoa đó?"

Ánh mắt Hắc Từ vẫn đang cố gắng làm việc, tìm kiếm cánh hoa trong gió. "Hoa Vô Danh ta tình cờ tìm thấy được khi đi lạc. Tại nơi một mảnh không bị sương mù bao phủ, duy nhất có một cây lớn, cành cây đầy hoa Vô Danh đỏ rực. Tìm được nó sẽ có thể thoát khỏi Thuyền Tinh, nhưng muốn tới đó e rằng phải cần chính cánh hoa của nó dẫn dắt hoặc ngươi liều mình đánh cược đi lạc. Một là đi mãi không về, hai là may mắn tìm thấy và thoát khỏi."

Thật ra còn vài điều nữa nàng chưa nói rõ, Bạch Tích bước chân đang theo nàng thì bỗng dừng lại. Nghe Hắc Từ nói về loài hoa ấy nàng cảm thấy mình hình như đã từng gặp qua... "Đợi đã." Nàng nhẹ gọi lại Hắc Từ đi phía trước.

Hắc Từ dừng chân quay lại, Bạch Tích khi nào biết loài hoa này?

Bạch Tích không nhanh không chậm xuất ra một thứ đưa tới trước mặt Hắc Từ: "Là cái này phải không?"

Là cánh hoa đỏ khi nàng thưởng trà đã vô tình rơi vào cốc trà của nàng. Đến giờ nó vẫn đỏ rực như thế, không khác gì khi đó. Có lẻ là thứ Hắc Từ đang tìm.

Hắc Từ nhẹ lấy cánh hoa trong tay Bạch Tích xem xét, đúng là nó, mùi hương này tuyệt đối không sai. Nàng bất ngờ nhìn Bạch Tích: "Sao tỷ lại có?"

Bạch Tích diện vô biểu tình nói: "Lúc thưởng trà nhặt được."

"Tốt quá rồi, bây giờ chúng ta mau đi tìm cây Vô Danh không còn nhiều thời gian nữa." Nàng thản nhiên lôi kéo Bạch Tích đến lớp sướng mù dày đặc, cánh hoa trên tay nàng bổng chốc như lóe sáng làm tản lớp sương mù xung quang ra, đường đi mơ hồ đã rõ hơn. Tiểu Lang phía sau không muốn bị bỏ rơi cũng nhanh chạy theo. Chậm thôi a, người ta chân ngắn nha.

Cây Vô Danh là loài cây mộc duy nhất ở rừng Thuyền Tinh, phải nói là khắp thiên hạ chỉ có một cây duy nhất. Quanh năm hấp thụ khí tức nơi đây mà sinh thành. Loài cây không có lấy một chiếc lá, nhưng nụ hoa nhàn nhạt đỏ khắp các cành. Xung quanh mảnh lớn cây sương mù bị tảng ra, hoàn toàn tách riêng khác biệt. Chúng như là khắc tinh của nhau, hoa Vô Danh bay tới đâu sương mù liền biến mất nơi đó. Nhưng hoa này có một điểm đặc biệt khi gió nổi lên đúng thời gian, cùng nụ hoa trên cây đều nở rộ mới có thể dùng làm tan đi sương mù. Bây giờ là lúc thích hợp, Hắc Từ cũng đã tính toán từ trước.

Nàng cùng Bạch Tích mang cánh hoa xua đi sương mù tìm đến cây Vô Danh to lớn. khung cảnh trước mắt quá động lòng người, táng cây lớn che đi cả bầu trời trên mái đầu, những nhánh cây nhuộm màu đỏ nhạt kín cả khe hở nhỏ. Ba người các nàng đều phải thất thần ngắm nhìn sự vĩ đại trước mắt, mùi hoa nhẹ bay trong gió, đem sương mù xung quanh đều tan biến đi.

Hắc Từ nhìn nụ hoa trên nhánh cây thấy thật sự quen thuộc, nó... Nàng hình như đã thấy ở đâu. Nàng như nhớ gì đó quay sang nhìn Bạch Tích, ánh mắt nàng đột nhiên xuất hiện một đạo quang xẹt qua. Là nó, đúng rồi là cây trâm Bạch Tích vẫn luôn cài trên tóc. Chính nàng là người tặng cho nàng ấy vậy mà...

"Bạch tỷ tỷ, cho ta mượn cây trâm kia của tỷ được không?"

Bạch Tích bất ngờ nghe Hắc Từ gọi thì quay sang, cây trâm? Là cây trâm nàng hay cài này sao? Thứ này là tên kia đã tặng nàng trước khi hắn mất tích 6 năm. Nàng vẫn luôn cài nó, mãi đã thành thói quen, hắn đã quay về lại không nhận ra. Bạch Tích cười nhạt trong lòng tháo chiếc trâm trên tóc xuống đưa tới cho Hắc Từ: "Cần dùng đến sao? Cẩn thận."

Hắc Từ tiếp nhận cây trâm, nụ hoa trên cây trâm rất giống nụ hoa Vô Danh: "Cây trâm của tỷ rất đặc biệt, ta cho tỷ xem điều thú vị của nó!"

Bạch Tích cùng Tiểu Lang nghi hoặc nhìn Hắc Từ. Nàng ấy lại muốn bày trò gì nữa đây?

Hắc Từ mang theo trâm cài đến thân cây Vô Danh, nàng dùng chút lực cấm nó vào thân cây. Nàng lùi về sau hai bước cùng Bạch Tích ngước nhìn táng cây rộng lớn phía trên.

Từ cây trâm đột nhiên tỏa sáng, truyền sang thân cây cùng tỏa ra màu lửa đỏ chói, trải dài qua những cành cây to lớn, đến những nụ hoa chưa nở cùng phát sáng tỏa ra một màu đỏ như máu. Điều không ngờ là chiếc nụ hoa trên trâm cài vốn được làm bằng ngọc thạch kỳ lạ cũng từ từ chuyển động cánh hoa cuối cùng là nở rộ hòa theo từng chiếc hoa trên cây Vô Danh. Ánh đỏ chiếu sáng chói cả mắt, Bạch Tích và Hắc Từ đều phải dùng tay áo che đi phản chiếu của nó. Ánh sáng dần dịu nhẹ, Hắc Từ bước đến rút cây trâm ra. Hoa trên trâm đã nở rộ rồi...

Nàng đi đến Bạch Tích, cài lên giúp nàng. Môi nở nụ cười nói: "Tỷ cài trâm này nhìn rất đẹp."

Chiếc hoa nở rộ trên trâm nhẹ tỏa sáng, làm toát ra vẻ dịu dàng hiếm có của Bạch Tích. Chỉ hai từ thôi 'xinh đẹp' Bạch Tích rất xinh đẹp, xinh như nàng tiên tử từ đâu hạ phàm đến vui chơi chốn trần gian.

Bạch Tích bất động nhìn Hắc Từ, nàng thật lâu rất muốn người nào đó có thể vui vẻ nói với nàng 'thứ này rất hợp với ngươi hoặc ngươi mang thứ này rất đẹp...' chỉ như vậy nhưng ấm áp, làm tim nàng bất giác đánh trật nửa nhịp. Nàng có chút ngượng lơ đảng nói: "Ngươi biết cách để rời khỏi đây?"

Hắc Từ ngắm nhìn Bạch Tích vui vẻ nói: "Bây giờ thì có thể thoát khỏi Thuyền Tinh rồi. Lúc đầu ta có ý định phải lấy đi một nhánh cây của Vô Danh chứ, bây giờ thì không cần nữa. Tỷ chỉ cần đi thẳng sẽ thoát khỏi!"

Hắc Từ và Tiểu Lang không hẹn cùng đi theo sau Bạch Tích. Bước chân Bạch Tích đến nơi nào sương mù liền tan biến nơi đó, chiếc trâm trên mái tóc nhẹ lóe sáng. Con đường trước mặt bỗng chốc được mở rộng. Không biết vì gì, Bạch Tích âm thầm quay đầu lại nhìn ngắm cây Vô Dang cùng khu rừng Thuyền Tinh lần cuối.

Thoáng cái cả ba đều bước ra, đến nơi ánh mắt trời đang dần tắt nắng. Ánh sáng này, không khí này, không đoán cũng biết đã thoát khỏi Thuyên Tinh. Khu rừng hệt như mê cung vậy, dù đi mãi cũng không tìm thấy đường ra nhưng thoáng một cái đã thoát khỏi khi nào không hay.

Hắc Từ vẫn đi phía sau Bạch Tích, không nhanh không chậm đạp bước. Đột nhiên Bạch Tích dừng bước chân, làm Tiểu Lang và Hắc Từ không hiểu gì cũng dừng lại. Đang lúc Hắc Từ muốn lên tiếng hỏi tại sao không đi nữa, Bạch Tích đột nhiên quay lại rút kiếm chỉa vào nàng.

Hắc Từ bất ngờ bị đột kích vội tránh né, nhưng nàng hiện tại chỉ là một thần ý võ công mèo quào. Làm sao đánh lại Bạch Tích? Vì thế chỉ trong 3 giây ngắn ngủi kiếm của Bạch Tích đã kề cổ nàng, tình huống gì đây? Nàng bất đắc dĩ nhìn Bạch Tích trên đầu là ba dấu chấm hỏi: "Bạch tỷ tỷ có chuyện gì sao?"

Bạch Tích lạnh nhạt nói: "Ta muốn gϊếŧ ngươi."

Hắc Từ khó khăn nuốt xuống nước bọt bị nghẹn ở cổ họng, bình tĩnh hỏi lại: "Tại sao tỷ lại muốn gϊếŧ ta? Ta đã đắc tội gì với tỷ sao?"

Bạch Tích lại kề kiếm gần cổ nàng thêm, hình như đã chạm đến thịt. Nàng cảm thấy có chút rát rồi.

"Ngươi biết nhiều bí mật của ta như vậy. Thất lễ với ta nhiều lần, tạm coi ngươi là ân nhân mà bỏ qua. Còn chuyện này thì hoàn toàn không có biện pháp!"

Ngữ điệu của Bạch Tích lạnh lùng như vậy, tàn nhẫn như vậy. Nàng chỉ chiếm tiện nghi một chút, nàng ấy lại ghi rõ mối thù như vậy. Bây giờ là thoát khỏi Thuyền Tinh rồi, công lực phục hồi rồi muốn gϊếŧ người diệt khẩu a. Nếu là vậy tại sao không xuống tay từ trước, nàng ấy chần chờ không dứt khoát như vậy là một sai lầm. Hắc Từ nhẹ cong khóe môi:

"Ta xin thề với tỷ! Ta sẽ không tiết lộ bất cứ thứ gì. Huống chi ta chỉ là một thần y yếu kém, một kiếm của tỷ là có thể lấy mạng ta. Sao ta có thể ngu ngốc tiết lộ bất cứ thứ gì?"

Bạch Tích nhìn Hắc Từ, ánh mắt đầy sát khí dò xét. Làm Hắc Từ một bên đổ mồ hôi hột, sợ rằng còn nhìn nữa nàng sẽ không còn giữ bình tĩnh.

Tiểu Lang một bên thấy tình huống không hay, chạy đến trước mặt Bạch Tích đứng hai chân cảng lại. Đừng a, đừng gϊếŧ bằng hữu hiếm có biết nấu ăn ngon cho Tiểu Lang, làm sao Tiểu Lang tìm được người thứ hai có thể nấu ngon như Hắc Từ đây.

Ánh mắt Tiểu Lang hết sức nghiêm túc nhìn Bạch Tích: "Bạch Tích, ngươi không thể gϊếŧ Hắc Từ. Nàng ấy là muội muội của Phù tỷ không thể gϊếŧ. Nếu ngươi gϊếŧ nàng ấy biết sẽ phải ăn nói với Phù tỷ đây? Ta không muốn tỷ ấy hận ta đâu a!"

Bạch Tích kinh ngạc nhìn Tiểu Lang bảo vệ giúp cho Hắc Từ. Phản rồi, tên tiểu chuột bạch này. Lại bất ngờ lời của Tiểu Lang nói, Hắc Từ là muội muội của Phù sư tỷ? Sao nàng chưa bao giờ nghe Phù sư tỷ nhắc tới? Huống hồ, hai người này có thể là tỷ muội sao? Khác biệt như vậy, thật đáng nghi.

Nhưng Bạch Tích vẫn hạ kiếm xuống, nghi ngờ nhìn hai người trước mặt: "Là thật?" nếu là muội muội của Phù sư tỷ thì trước tạm thời ân oán để sang một bên, không thể đắc tội tỷ ấy. Dù gì tỷ ấy cũng là sư tỷ quan tâm nàng nhất trong yêu giới, tình tỷ muội sâu nặng không thể bị phá vỡ chỉ vì một mạng người không đáng. Nàng cũng thật không nỡ xuống tay với người đã cứu mạng mình...

Hắc Từ và Tiểu Lang không hẹn mà ánh mắt kiên định gật đầu như gà mổ thốc. Tiểu Lang đã nói vậy nàng cũng không thể nghi ngờ, Bạch Tích bỏ lại ánh mắt lạnh nhạt tiêu soái quay lưng bước đi.

Hắc Từ vẫn luôn giữ ước định ba bước với Tiểu Lang. Nhẹ thở ra một hơi, bằng hữu tốt là đây. Cứ nghĩ đến Tiểu Lang và Tiểu Bạch, nàng thật muốn ra ý kiến đổi sủng vật với Bạch Tích. Tiểu Lang đi trước nàng ba bước quay đầu lại, ánh mắt ngây thơ nói với nàng: "Hắc Từ, là ta cứu ngươi một mạng. Sau này khẩu phần ăn của ta phải nhờ ngươi rồi, Hắc hắc!"

Tiểu Lang bỏ lại một câu cũng tiêu soái thản nhiên lắc mông quay đi, trèo lên vai Bạch Tích vui vẻ trò chuyện gì đó cùng nàng ấy.

Hắc Từ nàng đây xin rút lại ý nghĩ muốn đổi sủng vật. Tiểu chuột này còn tham ăn hơn cả Tiểu Bạch a! Bất quá không nên bận tâm chuyện vặt, nàng nhìn cảnh tượng xung quang sau khi rời khỏi Thuyền Tinh. Phải cảm thán một câu trong lòng, nơi này hình như là đang trên lưng của ngọn núi nào đó rất cao. Nhìn phía xa tầm mắt là cả một bầu trời rộng lớn thu nhỏ, núi non trùng trùng, mây trôi nhẹ nhàng quấn quanh đỉnh núi thấp phía xa. Ánh nắng xuyên qua từng đợt mây nhẹ soi xuống mặt đất. Vì mặt trời đang dần đi xuống, ánh nắng ấm áp nhẹ vơi bớt.

Đang lúc nàng thưởng thức mỹ cảnh, Bạch Tích phía trước nhẹ giọng lên tiếng: "Tới nơi rồi."

Hắc Từ cảm nhận bầu trời xung quanh hình như đang cố che đi ánh sáng, nàng dừng chân lại nhíu mài nhìn Bạch Tích động tác.

Trước mặt là một vách đá lớn cây cỏ rất nhiều hầu như che mất nó đi. Cánh cửa không động nhưng được nhẹ mở, Hắc Từ có thể nghe thấy thứ gì đó đang tiến lại gần.

Một con sói thân hình vô cùng lớn, to gấp mấy lần nàng, răng nanh dài hiện cả ra ngoài đầy dữ tợn cùng với bộ lông đen nhung của nó uy phong bước ra. Nó gào một tiếng thật to rồi ánh mắt dò xét Bạch Tích, bắt đầu đánh hơi trên người nàng. Trong khi Hắc Từ còn đang kinh ngạc quan sát, Bạch Tích rút ra lệnh bài thiếu chủ của yêu giới. Hai con mắt đen màu của sói lớn phía trước nàng liền lóe sáng, cung kính nhích người qua cho Bạch Tích đi vào. Nàng cũng theo đó bước theo, trước khi đi vào Tiểu Lang gan lớn liếc nhìn sói to đầy khinh bỉ nói: "Nhị Tổ, ngươi là già rồi nên bị hoa mắt phải không? Mũi cũng không còn nhạy nữa, đến Bạch Tích ngài cũng không nhận ra, hừ!"

Sói to hung dữ được gọi là Nhị Tổ nghe vậy tức giận gào lớn một tiếng hướng Tiểu Lang sau đó... Sau đó lão ho khan mấy tiếng vì gào quá lớn. Thì ra đây là một con sói già a. Lão Nhị Tổ trừng mắt nhìn Tiểu Lang giọng trầm thấp đáng sợ: "Tên tiểu chuột như ngươi dám hỗn xược với ta! Dù gì lão cũng đã canh giữ cổng yêu giới hơn vạn năm nay. Ngươi cũng nên kính trọng với ta một chút, sau này còn có thể bước vào!"

Tiểu Lang không thèm quan tâm lời lão Nhị Tổ thản nhiên quay đầy đi, còn không quên để lại một câu: "Ngươi nên về hưu nghỉ ngơi đi lão Nhị Tổ. Sau này ta sẽ thay ngươi canh giữ cổng yêu giới Haha--!"

Sói già Nhị Tổ hừ lớn phía sau, không muốn cải với tiểu hài tử cơ thể lớn không bằng đến một cái móng chân của lão kia. Hắc Từ lúc đó thản nhiên lướt ngang qua lão, còn kèm theo một nụ cười chào hỏi không mặn không nhạt. Nhị Tổ dõi theo bóng lưng ba người đi vào. Khó hiểu, tiểu cô nương kia là ai sao lão chưa từng thấy qua đây? Bạch Tích ngoại trừ tên Tiểu Lang hỗn xược kia thì không bao giờ dẫn người lạ vào yêu giới, là khách?

Mà nói đến cũng lạ, lão hình như vừa ngửi được mùi ma khí trên người tiểu cô nương nọ, mà tiên khí cũng lần vào trong ấy. Rất giống mùi nha đầu Bạch Tích a! Lão là yêu vật ở yêu giới vạn năm qua mùi gì chưa từng ngửi tới, lại là trên người tiểu cô nương kia có cổ khí tức khó thể hình dung, làm lão bất giác cũng phải run lên một cái. Hay là như lời tên tiểu chuột bạch nói, do lão quá già yếu rồi, mũi và mắt không được tốt nữa? Mà thôi, chỉ cần lưu ý tiểu cô nương kia một chút là được. Hình như nha đầu ấy không biết võ công... Khụ, khụ, khụ... Ta nên đi nghỉ ngơi một chút cho tốt.

____________________________

Bạch Tích: Hắc Từ, ngươi là có bị mù đường sao?

Hắc Từ: Ân? Ta mù đường.

Bạch Tích: Ra đường ngươi phải cẩn thận. Đừng lạc vào tim ta nữa, ta chỉ có thể chứa được một người thôi.

Hắc Từ: Nàng đã chứa tên nào vào đó!

Bạch Tích: Tướng công của ta, Lục Bỉ.

Hắc Từ *Phụt*--(máu mũi) : Khụ, ngọ thiện không cần dùng nữa. Ta ăn thính nó rồi.

#Yêu giới, yêu giới không biết sẽ ra sao. Nhưng các ngươi yên tâm! Tuần sau sẽ không có chương mới. Bệnh tình biến đổi, ta cần điều trị gấp. Xin hẹn các ngươi khoảng 1, 2 tuần nữa~

*❤❤❤ tặng cho các ngươi.