Nhìn thấy Hạ Thanh Thanh cứ nhìn mình mà cười, cô liền không vui.
"Cô cười cái gì vậy chứ?"
"Tôi cười cô đấy, đã nhiều năm như vậy rồi. Mà mắt nhìn người của cô vẫn còn tệ như vậy. Thật không ngờ cô lại muốn kết hôn với Trần Phước Lợi, loại người đó."
Mộ Tiểu Hy không vui hỏi: "Cô có ý gì chứ? Cô đã biết được cái gì?"
Hạ Thanh Thanh còn chưa kịp nói thì bên ngoài đột nhiên bên ngoài có người xong vào, liền bị một vài nhân viên kéo lại.
"Ôi trời, cô Triệu, người đã được chọn rồi. Cái đó đã được sự đồng ý của đạo diễn, cô đừng làm loạn nữa."
Triệu Ái - nữ diễn viên hạng 4 đang vùng vẫy thoát khỏi đám nhân viên.
"Buông tôi ra, để tôi xem xem. Rốt cuộc là ai không biết sống chết dám cướp đi vai diễn của tôi."
Hạ Thanh Thanh quay sang nhìn Mộ Tiểu Hy, nói:
"Là đến tìm cô đó."
Triệu Ái hiên ngang nhìn lướt qua một vòng rồi đi đến chỗ của Mộ Tiểu Hy, quan sát.
"Chính là con nhóc đáng khinh này đến cướp vai diễn của tôi sao? Trông cũng trẻ trung và gợi tình như vậy. Không biết đã ngủ với bao nhiêu người mới có cơ hội làm diên viên này."
Mộ Tiểu Hy tức giận đứng dậy, chất vấn. "Cô nói gì?"
Triệu Ái vẫn hất mặt lên giọng: "Tôi nói cô là một người đáng khinh."
Mộ Tiểu Hy không hề nhân nhượng mà thẳng tay tát cho cô ta một cái. Cô ta tức giận, ôm mặt hết lớn với Mộ Tiểu Hy.
" Cô dám đánh tôi sao?"
Mộ Tiểu Hy: "Sao lại không chứ."
Mộ Tiểu Hy vẫn không dừng lại, cô bắt đầu túm lấy tóc của Triệu Ái, tiện tay vơ lấy lọ nước tẩy trang trên bàn trực tiếp chế lên mặt của cô ta mà nói:
"Đánh cô có làm sao chứ, ai bảo miệng của cô thật là thối như vậy. Tôi là đang giúp cô rửa sạch."
Triệu Ái vùng vẫy một lúc mới thoát ra được, vô cùng tức giận liếc Mộ Tiểu Hy.
" Cô dám đối xử với tôi như vậy sao? Cô đợi đấy cho tôi chồng tôi đang họp ở tầng trên, chờ anh ấy xuống tôi sẽ bảo anh ấy giết chết cô."
Mọi người nhìn nhau liền bàn tán.
"Tầng trên không phải là tập đoàn hàng đầu Lệ thị của thành phố A sao?"
"Cái gì chủ tịch Lệ Đình Thâm đó sao?"
"Phải, như vậy thì ai mà dám ngăn cản chứ."
Hạ Thanh Thanh nghe thấy vậy cũng sợ mọi việc đi quá xa, liền đứng dậy đi đến chỗ của hai người họ khuyên giải.
"Đây là phòng trang điểm, không phải nơi để hai người các cô gây rối."
Hạ Thanh Thanh nhìn Mộ Tiểu Hy nói tiếp, "Mộ Tiểu Hy vì cô đã ra tay đánh trước. Hãy xin lỗi cô Triệu đi."
Sau đó quay sang nhìn Triệu Ái nói: "Cô Triệu, tôi bảo Mộ Tiểu Hy xin lỗi cô. Cô hãy nể mặt tôi bỏ qua đi."
Triệu Ái liếc Hạ Thanh Thanh một cái hỏi: "Cô là ai? Tại sao tôi phải nghe cô chứ?"
Hạ Thanh Thanh ra ám hiệu cho cô ta, phía trên có camera, nếu cô ta còn gây rối. Thì người bất lợi chính là cô cô ta.
Triệu Ái lúc này cũng hiểu ý của Hạ Thanh Thanh, liền đứng khoanh tay trước ngực nhìn Mộ Tiểu Hy nói:
"Được, chỉ cần cô chịu xin lỗi tôi."
Hạ Thanh Thanh còn chưa kịp khuyên nhủ thì Mộ Tiểu Hy đã nghênh ngang ngồi xuống ghế rồi nói:
"Được thôi, bảo cô ta quỳ xuống xin lỗi đi."
Triệu Ái: " Cô..."
Hạ Thanh Thanh vội chạy đến chỗ của Mộ Tiểu Hy mà nhỏ giọng khuyên nhủ:
"Mộ Tiểu Hy, đủ rồi. Lệ tổng không phải là người mà cô có thể đắc tội được đâu."
Mộ Tiểu Hy: "Vậy sao?"
Lúc này Lệ Đình Thâm cũng dẫn theo người đang đi đến phòng trang điểm. Bởi vì vừa rồi trong lúc họp anh nhận được tin nhắn.
[Mộ tiểu thư đang bị người khác ức hiếp ở phòng trang điểm.]
Sắt mặt Lệ Đình Thâm liền trở vô cùng đáng sợ. Anh ngay lập tức dừng cuộc họp.
"Đến phòng trang điểm cho diễn viên."
Mọi người cũng cũng không ai dám không nghe, liền cùng anh đi đến phòng trang điểm, mà không một ai dám hỏi lý do. Rất nhanh mọi người đều đã đến trước phòng trang điểm cho diễn viên.
"Chào Lệ tổng."
Triệu Ai vừa nhìn thấy Chu tổng liền nhỏng nhẻo chạy đến chỗ ông ta mà khóc lóc, chỉ vào Mộ Tiểu Hy nói:
"Chồng! Cuối cùng anh cũng đã đến chính là con nhỏ này. Cô ta dám cướp vai diễn của em, cô ta dám ức hiếp em đó. Hu hu hu. Anh phải làm chủ cho em đó."
Chu tổng sợ hãi liếc mắt nhìn Lệ Đình Thâm mà lau mồ hôi rồi nói:
"Đừng khóc nữa, không nhìn thấy chủ tịch Lệ đang ở đây sao."
Triệu Ái quay sang nhìn Lệ Đình Thâm nói:
"Chủ tịch Lệ mau đuổi con người bất chính này ra khỏi đây đi."
Lệ Đình Thâm lạnh lùng nhìn Mộ Tiểu Hy nói:
"Cô ấy đánh cô?"
Triệu Ái: "Đúng vậy."
Lệ Đình Thâm bước đến chỗ của Mộ Tiểu Hy đưa tay mình ra rồi hỏi cô:
"Đánh bằng tay nào?"
Mộ Tiểu Hy nhìn anh rồi từ từ đưa tay mình cho anh, Lệ Đình Thâm nắm lấy tay cô nhẹ nhàng xoa rồi hỏi:
" Có đau không?"
Mộ Tiểu Hy: "Đau."
Vẻ mặt của cô có chút hoài nghi, [ Lẽ nào anh ta hỏi nhầm người rồi sao?]