Sự Trả Thù Ngục Tù

Chương 121: Cô Bị Bệnh



Đêm tối,sau khi Kỳ Hân đã làm hết công việc rồi ra về, thì trong nhà chỉ còn Dung Âm và Vũ Hoàng Tinh.Cả hai bây giờ có vẻ đã thân quen với nhau, nên khi ở chung cũng không hề kiên nể gì nữa.

Ngồi vào bàn ăn,Dung Âm liên tục gấp thức ăn bỏ vào chén cửa Vũ Hoàng Tinh, tỏ ra dáng vẻ như một người chị lo lắng cho em trai.

“Em ăn nhiều vào,anh trai đã dặn chị phải quan tâm đến em, nếu không anh ấy sẽ phạt chị đấy!”

Nghe xong, Vũ Hoàng Tinh ngẩng đầu lên nhìn cô, mím môi hỏi.

“Chị sợ anh ấy phạt, nên mới quan tâm tôi sao?”

Dung Âm sững sờ, rồi sau đó vội lắc đầu nhanh chóng.

“Này…Em đừng nhìn chị như thế, chị không có ý đó đâu” Cô không hiểu sao, Vũ Hoàng Long đã đi rồi, nhưng cảm giác được ở đâu đó vẫn còn hình bóng của anh trong con người của Vũ Hoàng Tinh.

Vũ Hoàng Tinh bật cười dáng vẻ của cô.

“Trong dáng vẻ của chị khi sợ anh ấy, thật là mắc cười…” Sau đó cậu liền bật cười lớn.

Dung Âm chau mày lại, cô cầm lấy đũa rướn người qua lấy lại miếng thịt mà cô đã bỏ vào trong chén của cậu ta,hờn dỗi nói.

"Hình như tôi thấy cậu ăn no rồi thì phải… "

Vũ Hoàng Tinh cũng giống như Vũ Hoàng Long vậy,tính cách tiểu thư của cô, cậu cũng không thấy làm lạ.

Cậu nhẹ nhàng gấp thêm một miếng thịt bỏ vào chén cửa cô.

“Chị ăn nhiều vào đi.Không ăn uống đầy đủ,anh trai tôi xót chị còn hơn tôi nữa đấy”

Dung Âm kinh ngạc.

Nhiều lúc cô cảm giác từ khi sau vụ việc ngất xỉu lần trước.Vũ Hoàng Tinh dường như đã có sự trưởng thành, đã ra dáng một người lớn.

Hơn hết là Vũ Hoàng Tinh bây giờ đã hoàn toàn muốn từ bỏ ước mơ của mình.Có lẽ cậu ấy cũng hiểu được rằng sức khỏe của mình hoàn toàn không cho phép.

Thế nên chuyện này đối với cậu ấy, cũng như cả nhà họ Vũ đều là chuyện tốt.Ít nhất Vũ Hoàng Long cũng sẽ bớt lo lắng mỗi khi Vũ Hoàng Tinh ra ngoài.

Ngoài mặt anh nói muốn cho Vũ Hoàng Tinh ở đây, vì muốn cô và cậu ấy hiểu nhau.Nhưng cô biết,anh chỉ sợ khi không có anh bên cạnh, rất có thể Vũ Hoàng Tinh sẽ xảy ra chuyện.

Cả ba người sống chung nhà cũng đã được một thời gian.Cô cũng dần quen có thêm thành viên trong gia đình, nói thật Vũ Hoàng Tinh mà dọn đi cô cũng rất là lo lắng.

Kết thúc bữa ăn,Dung Âm ban đầu giành rửa chén.Nhưng đã bị Vũ Hoàng Tinh nhanh tay hơn một bước.Cậu ấy nói mình chính là đang ở chùa nhà anh chị, nên cũng muốn làm một chút công việc phụ giúp.

Bởi vì trước đó, Vũ Hoàng Long đã hoàn toàn sang tên cho cậu ấy hai căn hộ.Một căn là của Dung Âm ở trước đó và căn còn lại thì ở tận nước ngoài.

Thấy vậy Dung Âm đành quay trở về phòng để tắm.Mới tắm được một nửa, cô lại nghe bên ngoài có tiếng điện thoại của mình đang réo lên.

Dung Âm chỉ có suy nghĩ là anh đang gọi điện.Cô nhanh chóng quơ chiếc khăn quắn quanh người, rồi đi ra nghe điện thoại.

Đúng như dự đoán là Vũ Hoàng Long, lần này anh gọi bằng video cho cô.

Dung Âm nhận máy rất nhanh, giọng điệu có phần nũng nịu.

“Ông xã! Lần nào anh cũng gọi những lúc em đang tắm thế?”

Vũ Hoàng Long đang tập trung làm việc, vậy mà ánh mắt chỉ mới lướt nhẹ màn hình.Cả gương mặt xinh đẹp vừa gợi cảm của cô đã làm trong lòng anh lại bất chợt hiện lên sự bức bối vô cùng.

Anh buông bỏ hết công việc,nhanh chóng nhìn chằm chằm vào màn hình.

“Em đó! Lại tắm trễ nữa, bị bệnh rồi sao?”

Dung Âm cười hì hì, cô liền giơ cao điện thoại lên để cho anh có thể thấy cả người của mình.

“Để em bị bệnh,xem ai đó có chịu về không?”

Hành động của cô giơ cao điện thoại, đã làm cho ánh mắt của anh thấy được khe rãnh của độ đầy đặn của cô.Anh thở gấp,khàn giọng ra lệnh.

“Kéo điện thoại gần hơn chút nữa đi…” Anh ra sức dụ dỗ.

Dung Âm cười xấu xa, cô không làm theo mà lại càng lúc giơ cao lên.

“Không đời nào… Khi nào anh về,em cho anh xem”

Nhưng vào đúng lúc này, chiếc điện thoại quay tới quay lui.Lại làm cho Vũ Hoàng Long bất chợt nhìn thấy được cái bóng ở ngoài cửa.

Vũ Hoàng Long thót tim, cả người run rẩy đến mức sắc mặt anh cũng dần thay đổi.

Anh lập tức đứng lên, sự sợ hãi khiến giọng nói anh bất chợt vang lớn.

“Đường Dung Âm!”

Dung Âm đang vui vẻ, thì bất chợt giật mình vì tiếng hét của anh trong điện thoại.

Cô cầm điện thoại đối mặt với mình.Còn định hỏi anh, thì anh đã cất tiếng trước.

“Hôm nay em không được tắt cuộc gọi này,em phải giữ cuộc gọi này đến khi có sự cho phép của anh,thì em mới được tắt”

“Sao vậy ạ?” Dung Âm cũng cảm nhận được sự lo lắng từ trong ánh mắt của anh.

Lúc này cô nhìn thấy trong màn hình Vũ Hoàng Long đã ra hiệu cho cô im lặng.Rồi sau đó thấy anh dùng khẩu hình miệng của mình bảo cô hãy đóng cửa phòng chặt lại.

Dung Âm không biết anh có chuyện gì, nhưng những gì mà hôm trước Lưu Tố Tâm nói với cô.Cô không thể không nghe lời anh được.

Một phút sau,Dung Âm ngoan ngoãn làm theo lời anh dặn.Đến khi lên giường, cô cũng dám buông điện thoại ra.

Cứ như vậy, Vũ Hoàng Long đã trực tiếp quan sát cô ngủ cả đêm.

Chưa bao giờ Vũ Hoàng Long lo lắng đến như vậy,anh không dám tưởng tượng những ngày không có anh ở nhà.Có chuyện gì đã xảy ra chưa?

Tại sao Vũ Hoàng Tinh lại có ánh mắt kỳ lạ khi nhìn về cô.Nếu như khi nãy cô không giơ điện thoại lên đùa giỡn với anh, thì anh không biết em trai của anh muốn nhìn lén cô đến bao giờ.

Bây giờ anh mới chợt suy ngẫm những gì đã trải qua những ngày qua.Anh còn nhớ Vũ Hoàng Tinh luôn một mực không chấp nhận Dung Âm làm chị dâu, thể hiện rất ghét cô.Nhưng chỉ mới một thời gian ngắn, Vũ Hoàng Tinh lại thay đổi đến chống mặt.Thay vì muốn anh đến cổ vũ, thì em ấy chỉ muốn cô đến.Rồi hôm ở bệnh viện, lúc hôn mê Vũ Hoàng Tinh cũng gọi tên cô nhiều lần.Khi đó anh không nghĩ nhiều đến như vậy, nhưng bây giờ có lẽ chuyện này anh không cắt được lúc này,rất có thể tên nhóc đó sẽ không thể kiềm soát chính mình.

Anh hiểu tính tình của Vũ Hoàng Tinh,em ấy là một người có cảm xúc rất cao.Luôn dễ có tình cảm với đối phương,mau yêu cũng mau chán.Khi nào đạt được ý muốn, thì Vũ Hoàng Tinh lúc đó mới chịu buông tha.

Nếu như đó không phải Dung Âm,anh sẽ nhất định không can thiệp.Nhưng người mà em trai anh để ý, chính là vợ của anh.Người con gái này anh không thể nhường cho bất kỳ một ai.

Muốn giải quyết vấn đề chỉ còn một cách thôi…!

*******

Vũ Hoàng Long còn chưa kịp trở về thì Dung Âm đã bị bệnh rồi.

Vì chuyện Lưu Tố Tâm đã kể cho cô nghe vào mấy ngày trước.Nên Dung Âm từ khi trở về đã không ngừng suy nghĩ,lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ, khiến cho cơ thể đang khỏe mạnh bỗng chốc suy nhược.

Dung Âm nằm bất động trên giường, trên trán còn đắp một miếng dán hạ sốt.Cô yếu ớt đến nỗi tiếng chuông điện thoại trên giường reo từ nãy đến giờ, vẫn không thể nào ngồi dậy để lấy nó.

Cho đến khi cánh cửa phòng bị ai đó mở ra.

Là Vũ Hoàng Tinh.

Cậu liền nhanh chóng bước đến bắt máy giúp cô.

“Anh! Chị ấy hiện tại đang bị sốt”

Mặc dù Dung Âm nhắm mắt, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy âm thanh đầy lo lắng của người đã gọi điện thoại cho cô.

Đầu dây bên kia, Vũ Hoàng Long vô cùng sốt ruột.

“Sốt cao lắm sao? Tại sao bây giờ em mới nói cho anh biết”

“Mấy ngày qua em đã cảm thấy chị ấy mệt mỏi, nhưng chiều hôm qua chị ấy mới phát sốt cao.Nhưng anh yên tâm, bây giờ chị ấy đã uống thuốc, giờ đang nghỉ ngơi”.

Vũ Hoàng Tinh cũng không hề có ý giấu giếm.

Nét mặt Vũ Hoàng Long bên đó vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh được.Một giây sau,anh cất lên một câu ra lệnh.

“Anh sẽ gọi bác sĩ và Nhã Tịnh đến xem cô ấy như thế nào.Anh sẽ thu xếp về ngay”.

Dứt lời,anh liền lập tức cúp máy.

Sau khi nói chuyện với anh trai xong, Vũ Hoàng Tinh lúc này mới yên lặng ngắm nhìn Dung Âm đang lặng lẽ nằm trên giường.Gương mặt cô có lẽ bị bệnh nên có phần ốm và nhợt nhạt đi rất nhiều.

Đôi khi cậu cũng không biết mình có thật là có tình cảm với cô hay không? Nhưng quả thật mỗi lần nhìn thấy cô thể hiện tình cảm với anh trai trước mặt.Trong lòng cậu, thật sự rất khó chịu.Những ngày qua, cô cũng chẳng ở bên cạnh cậu nhiều, vậy mà đó lại là những giây phút vui vẻ của cậu từ trước cho đến giờ.Đã có lúc, cậu ước anh trai sẽ đi công tác thật nhiều, đi đến nỗi trong tâm trí anh không còn hình bóng của cô. Hoặc có thể anh ra ngoài sẽ gặp một người con gái khác xinh đẹp hơn cô.

Nhưng lần nào cậu nghĩ đến điều đó,trong lòng không ngừng nguyền rủa chính bản thân mình tại sao lại có ý nghĩ đó.

Chẳng lẽ nếu như anh ấy bỏ rơi cô, thì cậu có quyền chen vào sao? Cho dù hai người họ có ly hôn, thì với bản tính của anh trai, cậu tin chắc anh sẽ không chấp nhận cho cậu qua lại với cô.

Nhưng điều đó hoàn toàn sẽ không bao giờ xảy ra.Tình yêu của hai người lớn như thế, chẳng lẽ cậu không nhìn rõ sao?

Từ nhỏ anh ấy đã thầm yêu cô.

Cậu vẫn không quên ngày đó.

Khi Dung Âm còn nhỏ,đã từng đến nhà cậu chơi.Rõ ràng đối phương đều thích nhau, nhưng khi đó có thể do anh ấy từ trước đến giờ,chưa biết thể hiện với người mình yêu như thế nào.

Vậy mà hành động của anh ấy vào lúc đó, đã khiến sự tôn kính của cậu đối với anh trai từ trước đến giờ đã lập tức biến mất.Cậu cũng không ngờ, một người luôn có chút gia trưởng, lại lành lùng với tất cả những người phụ nữ.Lại làm một hành động giống như Vũ Khả Ninh từng làm với anh ấy trước đây.

Thật ra vào ngày hôm trước, khi nhìn thấy hai người âu yếm nhau trên giường, đó không phải là lần tiên cậu nhìn thấy.Mà là cậu đã từng chứng kiến anh trai mình có những hành động vượt quá giới hạn với cô,trông khi lúc đó cô vẫn còn say sưa ngủ trên giường của anh.

Nhưng có lẽ khi đó Dung Âm vẫn còn khoác lên mình bộ đồng phục học sinh, chuẩn bị sắp ra trường và về làm vợ của anh.Nên khi đó anh ấy đã kịp thời dừng lại.

Có thể khi đó cậu vẫn còn mờ mịt những chuyện đó, nhưng với sự trưởng thành anh ấy.Cậu nghĩ lúc đó anh đã thật sự yêu cô và muốn làm chuyện đó với cô.Với Khả Ninh,anh từ chối thẳng thừng, nhưng với Dung Âm thì anh ấy lại mất kiểm soát.