Có trách thì chỉ trách Phó Thiên Ý ngày thường đem da trâu thổi lên đến tận trời, tính tình Tân thị lại dễ tin người, nhi tử nói cái gì thì chính là cái đó, cũng chưa từng hoài nghi.
Trước kia, Dương thị cũng giúp đỡ trượng phu lấy danh nghĩa đọc sách lừa gạt tiền riêng của bà bà. Bây giờ, nếu nàng lại nói trượng phu căn bản không phải người có thiên phú học tập, chẳng phải là tự vả miệng của mình hay sao?
“Nương, không phải là không được, mà là không thể bán……” Dương thị gấp đến độ miệng đều phun nước bọt.
Phó Chỉ Lan cũng từ phía sau cửa chạy ra tới, bắt lấy tay của Tân thị: “Nương, không thể bán đất.”
Không nghĩ tới tiểu nữ nhi ngoan ngoãn nghe lời nhất cũng không tán đồng mình, Tân thị có chút dao động, bà nhìn về phía trượng phu, Phó Tùng Nguyên lại tránh ánh mắt của bà, không nói một lời. “Vậy việc khảo thí phải làm sao bây giờ?” Tân thị gấp đến độ nước mắt đều mau chảy xuống.
Phó Chỉ Toàn nhìn không được nữa, cầm lấy khăn tay đưa cho Tân thị lau nước mắt, ôn nhu an ủi nói: “Nương đừng nóng vội, còn có ta mà.”
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Dương thị, ánh mắt một mảnh lạnh lẽo: “Đại tẩu, 22 văn một thăng bán cho ngươi cũng có thể, ngươi lập tức đi kêu muội phu của ngươi lấy tiền lại đây dọn lương thực đi.”
Dương thị không ngờ là nàng sẽ đồng ý, vội vàng đáp: “Được rồi, ta lập tức liền đi.”
“Chậm đã!” Phó Chỉ Toàn đột nhiên gọi nàng lại, “Đại tẩu nhớ rõ nhắc nhở hắn mang bạc đến, tiền trao cháo múc, chỉ trong một ngày này, quá hạn ta sẽ không chờ.”
Dương thị sửng sốt một chút, ngượng ngùng mà nói: “A Toàn, liền không thể thư thả hai ngày sao? Đây chính là vài ngàn lượng, nhất thời chỉ sợ không có huy động được nhiều hiện bạc như vậy.”
Không phải không có bạc, mà vốn dĩ tính toán tay không đến lấy lương thực.
Ánh mắt của Phó Chỉ Toàn đen như mực, đâm thẳng ánh mắt của nàng ta, như muốn xuyên qua tiểu tâm tư của nàng: “Nhà Đồ đại nhân còn thiếu bạc sao? Đại tẩu đừng nói chuyện cười, nếu Cừu quản sự không có tiện mang đi đường, vậy ta hôm nay cũng có thể cùng hắn đi đến trong phủ của Đồ đại nhân để nhận bạc.”
Ánh mắt của Dương thị chợt lóe, tránh đi ánh mắt của Phó Chỉ Toàn, giọng nói bỗng dưng cất cao hai tấc: “Nói đến nói đi, ngươi còn không phải sợ ta ăn mất bạc của ngươi sao? A Toàn, ta chính là thân tẩu tử của ngươi đó, ta là cái dạng người gì, ngươi còn không hiểu sao?”
“Đủ rồi, việc này dừng ở đây, Nhà Đồ đại nhân có tiền không phải không mua được lương thực.” Phó phụ vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên lạnh giọng đánh gãy lời Dương thị, sau đó vẫy vẫy tay với Phó Chỉ Toàn, “A Toàn, canh giờ không còn sớm, ngươi đưa vi phụ đi một đoạn đường đi.” Phó Tùng Nguyên thân là chi chủ của một nhà, ở nhà xưa nay nói một không hai, hắn phát ngôn một cái, Dương thị dù không cam lòng cũng chỉ đành câm miệng.
Lên xe ngựa, Phó Tùng Nguyên nhìn về phía Phó Chỉ Toàn đang trầm mặc yên tĩnh, ánh mắt phức tạp: “A Toàn, ngươi có phải trách vi phụ không vì ngươi xuất đầu hay không?”
Phó Chỉ Toàn vội cúi đầu: “Nữ nhi không dám.”
Là không dám, chứ không phải là không trách. Phó Tùng Nguyên nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của nữ nhi, đột ngột nói: “A Toàn, về sau không có việc gì thì ít về nhà mẹ đẻ một chút.”
Phó Chỉ Toàn cả kinh đột nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
“Đứa nhỏ ngốc,” Phó Tùng Nguyên vươn tay muốn xoa xoa đầu của nàng, duỗi đến một nửa mới nhớ tới nữ nhi đã thành nhân, hành động này không ổn, hắn lại chậm rãi thu hồi tay, bất đắc dĩ mà nói, “Trong nhà hiện tại là tình huống như thế nào ngươi cũng đã thấy rồi. Lỗ tai của mẹ ngươi mềm, người khác nói gió chính là gió. Đại ca của ngươi tay so với mắt còn cao hơn chẳng làm nên trò trống gì, đại tẩu của ngươi lợi hại khôn khéo, ham món lợi nhỏ. Thân phận của ngươi từ giờ đã khác, về sau sự việc giống như hôm nay chỉ sợ sẽ càng nhiều.”
“Vi phụ vô năng không thể giúp ngươi cái gì, cũng không thể kéo chân sau của ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ ước thúc đại tẩu của ngươi, sẽ không để nàng lại đi tìm ngươi. Ngươi cũng đừng trách đại tẩu của ngươi, ca ca của ngươi không biết cố gắng, đại tẩu của ngươi mà không tính toán nhiều một chút, ba huynh muội Gia Vấn về sau biết phải làm sao?”
Nguyên lai trong lòng của phụ thân cái gì cũng đều minh bạch, Phó Chỉ Toàn cảm thấy trong lòng ê ẩm, khó chịu nói không nên lời. Huynh muội bọn họ không dễ dàng, phụ thân làm chi chủ một nhà càng không dễ dàng.
Phó Chỉ Toàn gục đầu xuống, nhẹ nhàng lau mi mắt một chút, bức lui ướŧ áŧ nơi đáy mắt, thanh âm khô khốc mà nói: “Nữ nhi minh bạch khổ tâm của cha, thứ này còn thỉnh phụ thân nhận lấy.”
Phó Tùng Nguyên nhìn ngân phiếu một trăm lượng trước mắt này, cả người đều cảm thấy không tốt: “Ngươi làm cái gì vậy? Vi phụ nói này đó không phải là hướng ngươi muốn bạc.” Phó Chỉ Toàn đem ngân phiếu nhét vào trong tay của hắn ngước mắt cười nhạt nói: “Nữ nhi không phải ý tứ này. Cha, sau khi ta xuất giá, ngươi đau lòng nữ nhi, trộm bảo mẫu thân lấy thêm một trăm lượng cho nữ nhi. Nữ nhi hiện tại sống rất tốt, một trăm lượng này thỉnh cha thu hồi đi.”
Năm đó Quý phụ sinh bệnh, tiêu hết toàn bộ của cải tích góp của Quý gia, còn bán không ít sản nghiệp của tổ tiên để lại lấy tiền mặt, cho nên Quý gia bị xa sút. Vốn dĩ một hồi hôn sự môn đăng hộ đối liền biến thành gả thấp. Phó Tùng Nguyên cảm thấy thua thiệt cho Phó Chỉ Toàn, sợ nàng chịu khổ, trừ bỏ của hồi môn ở bên ngoài giống đại nữ nhi, còn trộm bảo Tân thị cho Phó Chỉ Toàn một trăm lượng.
Đây cũng là khoản tiền vốn đầu tiên của Phó Chỉ Toàn sau khi mở cửa hàng. Nghe nàng nói như vậy, sắc mặt của Phó Tùng Nguyên trở nên tốt một ít, nhưng vẫn cự tuyệt thu ngân phiếu: “Không được, đây là ngươi nên được, vi phụ không thể cầm.”
Phó Chỉ Toàn đè tay hắn lại: “Cha, nữ nhi hiện tại không thiếu một trăm lượng này. Ngươi cầm đừng nói cho nương biết, có việc gì gấp, trong tay có bạc cũng dễ làm việc hơn, bằng không ngươi bảo nữ nhi về sau ít về nhà mẹ đẻ, nữ nhi như thế nào có thể yên tâm?”
Vạn nhất phụ thân lại lần nữa bị thu hồi chức vụ, có một trăm lượng này, trong nhà cũng có thể chống đỡ một, hai năm, phụ thân hẳn là sẽ không gấp đến độ sinh bệnh.
Phó Tùng Nguyên nghe nàng nói có lý, nghĩ đến tình huống hiện tại ở trong nhà, ở trong lòng thở dài, tiếp nhận bạc: “Vi phụ tạm thời nhận lấy, bất quá nếu ngươi cần, cứ nói cho vi phụ một tiếng.”