Sự Trở Về Của Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 30



Đây cũng không phải là lời đồn vô căn cứ mà Phó Chỉ Toàn nghe được. Bởi vì trước đó, Phó Chỉ Toàn đã gặp qua vị Chúc công tử này rất nhiều lần, mỗi lần đều nhìn thấy hắn cùng nữ tử không giống nhau dây dưa không thôi.

Người này tự nghĩ có một bộ túi da đẹp, đắc chí đi lại chu toàn với nhiều cô nương khác nhau, Phó Chỉ Toàn sợ Quý Mỹ Du tuổi nhỏ bị hắn mê hoặc, ngầm đem việc này nói cho Vạn thị.

Từ sau đó, Vạn thị luôn nhìn chằm chằm nữ nhi này, mỗi lần Quý Mỹ Du ra ngoài cửa nàng đều đi theo, mới không nháo ra phong ba gì không tốt.

Không nghĩ tới, kiếp này này hai người lại tiến đến một khối.

“Tẩu tử……” Quý Mỹ Du cáo biệt Chúc công tử, tay chặt chẽ nắm chặt trâm bạch ngọc, tinh thần không tập trung mà đi về nhà, thẳng cho đến khi đi đến chỗ ngoặt, vừa lúc đụng phải Phó Chỉ Toàn, nàng sợ tới mức giọng nói phát run, ánh mắt nhìn phía khác, chính là không dám nhìn thẳng Phó Chỉ Toàn.
Phó Chỉ Toàn làm bộ không thấy được đồ vật mà nàng ta đang vội vàng dấu vào trong tay áo, thần sắc tự nhiên hỏi: “Vị công tử vừa rồi là bằng hữu của ngươi sao ?”

Quý Mỹ Du trộm ngó Phó Chỉ Toàn một cái, thấy nàng cười ôn nhu trước sau như một, tâm tình đang bất an liền hơi ổn định lại, nói chuyện cũng nhanh nhẹn rất nhiều: “Đúng vậy, lần trước ta cùng Tiểu Uyển đi trên đường mua kim chỉ, bị mấy tiểu hài tử lưu dân giật túi tiền, là Chúc công tử giúp ta tìm trở về.”

Hoá ra còn có một vở diễn anh hùng cứu mỹ nhân như vậy, Phó Chỉ Toàn nhìn ánh mắt thấp thỏm bất an của Quý Mỹ Du cùng hai vầng nóng đỏ rực trên mặt kia, cười nói: “Thì ra là thế, vậy thì phải hảo hảo cảm tạ Chúc công tử. Bất quá, nhà của chúng ta đều là nữ nhân cũng không có phương tiện ra mặt, chờ một thời gian nữa đại ca của ngươi trở lại, bảo ca ca của ngươi tới cửa bái tạ đi.”
Nghe vậy, Quý Mỹ Du thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt thẹn thùng mà liếc nhìn Phó Chỉ Toàn một cái, kéo cánh tay của nàng làm nũng nói: “Ai nha, tẩu tử, loại việc nhỏ này liền không cần, Chúc công tử tâm địa hiệp nghĩa, thích giúp đỡ mọi người, cũng không cầu hồi báo.”

Đây rõ ràng là bộ dáng của tiểu cô nương tình đậu sơ khai, hãm sâu bể tình, chỉ tiếc, ánh mắt của Quý Mỹ Du cùng nàng giống nhau, đều không tốt.

Thấy Phó Chỉ Toàn thật lâu không nói lời nào, Quý Mỹ Du ngước mắt lên thật cẩn thận mà nhìn nàng, đánh bạo nói: “Tẩu tử, thật không cần, Chúc công tử không cần ca ca đi bái phỏng hắn, muốn bái phỏng cũng là hắn tới……”

Một câu cuối cùng, nàng nói cực kỳ nhỏ, Phó Chỉ Toàn cũng làm bộ không nghe thấy, bỏ qua mà nói tiếp: “Hành, ta biết ngươi đau lòng ca ca của ngươi vừa trở về, không nghĩ lại vất vả hắn, việc này liền tính, về sau có cơ hội lại cảm tạ Chúc công tử đi.”


Lúc này Quý Mỹ Du mới chân chính mà yên lòng, thân mật mà phe phẩy cánh tay của nàng : “Tẩu tử ngươi thật tốt.”

Phó Chỉ Toàn ngước mắt, nhìn về phía đám mây nơi chân trời xa xôi không thể với tới kia, khóe miệng gợi lên một độ cong mỉa mai.

Nàng thật là đủ ngốc, sống hai đời mới biết rõ ràng, Quý Mỹ Du lúc trước vì sao sẽ đối xử với nàng như vậy.

Khó trách sau đó có một đoạn thời gian, Quý Mỹ Du lại xa cách với nàng!

Nàng tự hỏi mình đều luôn đối xử tốt với Quý Mỹ Du, không thẹn với lương tâm, cho nên cũng không đem việc này để ở trong lòng, chỉ nghĩ tiểu cô nương quá một đoạn thời gian sẽ tự hiểu rõ được, dù sao bất quá cũng chỉ là một người bằng hữu bình thường mà thôi. Lại chưa từng nghĩ đến, đây lại thành lý do sau này Quý Mỹ Du phản bội lại nàng.
Đây chính là bản mô phỏng chân thật của chuyện xưa Đông Quách tiên sinh cùng sói, hảo tâm không có được báo đáp.

Kiếp này, nàng không quạt gió thêm củi, cũng không ngăn trở, nàng đảo muốn nhìn Quý Mỹ Du như thế trân trọng đoạn “Hảo” nhân duyên này.

Nhưng mà, tư thái nên làm thì vẫn phải làm, miễn cho về sau Vạn thị biết nàng biết mà không báo, đem việc này lại đổ đến trên đầu của nàng.

“Mỹ Du, tẩu tử biết Chúc công tử là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi cảm kích hắn. Nhưng mà nam nữ có khác biệt, ngươi cũng là đại cô nương, không nên cùng hắn lén lui tới.”

Phỏng chừng lời này Quý Mỹ Du cũng không nghe vào.

Quả nhiên, Quý Mỹ Du dậm dậm chân, nũng nịu mà nói: “Tẩu tử yên tâm, ta hiểu được.”