Sự Trở Về Của Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 7



Bàn bạc xong về việc thu mua lương thực, Phó Chỉ Toàn tìm một cái cớ, sai Tiểu Lam đi ra ngoài làm việc, sau đó nói với Nghiêm chưởng quầy: “Nghiêm thúc, ta còn có một sự việc muốn nhờ ngươi làm giúp.”

Thấy thần sắc của nàng nghiêm túc, chưởng quầy Nghiêm cũng không dám thiếu chú ý, ngồi thẳng lưng nói: “Thiếu phu nhân ngài nói đi”

Phó Chỉ Toàn từ trong túi gấm lấy ra ba tấm ngân phiếu, đẩy đến trước mặt chưởng quầy Nghiêm : “Nghiêm thúc, ngươi hãy giúp ta mua một tòa nhà ở, không quan trọng lớn nhỏ, không quan trọng vị trí, yêu cầu duy nhất là an toàn.”

Chưởng quầy Nghiêm tiếp nhận ngân phiếu, ba trăm lượng, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, kinh thành có rất nhiều người có nhiều tiền, phòng ở vĩnh viễn là mặt hàng bán chạy, chút tiền ấy muốn ở trong thành tìm phòng ở tốt là không có.
Nhưng mà thiếu phu nhân cũng có nói qua, không quan trọng vị trí, không quan trọng lớn nhỏ, như vậy vẫn có không ít lựa chọn.

Nghiêm thúc đem ngân phiếu thu lại : “ Vâng thiếu phu nhân, ngày mai ta liền đi tìm người môi giới mua bán nhà.”

Phó Chỉ Toàn gật đầu mỉm cười: “Đa tạ Nghiêm thúc, bất quá việc này còn muốn nhờ Nghiêm thúc thay ta bảo mật, không cần nói cho người khác biết.”

Ánh mắt Nghiêm chưởng quầy lóe lóe, nghĩ đến vừa rồi Tiểu Lam bị sai đi ra ngoài, liền gật đầu không nhiều lời nữa: “Chờ kiếm được nhà ta sẽ thông báo cho thiếu phu nhân.”

***

Nàng trở lại Quý gia, cửa hàng đóng cửa, ngẫu nhiên có vài hạt mưa nhỏ bay bay trong không khí.



Xe ngựa dừng lại, Phó Chỉ Toàn còn chưa có xuống xe, mành xe đã bị người bên ngoài vén lên.

“Tẩu tử, ngươi đi ra ngoài chơi cũng không mang theo ta, ta ở nhà nhàm chán muốn chết.” Quý Mỹ Du miệng lẩm bẩm, nhón chân, cằm tựa ở trên cửa sổ của xe, nhìn Phó Chỉ Toàn không cao hứng.
Phó Chỉ Toàn búng nhẹ một chút vào mũi của nàng “Ta là đi ra ngoài làm chính sự, cũng không phải là đi chơi.”

“Ta mặc kệ, tẩu tử lần sau ngươi nhất định phải mang ta đi.” Quý Mỹ Du không thuận theo bắt lấy cánh tay của Phó Chỉ Toàn lay lay.

Phó Chỉ Toàn đành phải đáp ứng nàng: “Được rồi, lần sau ta nhất định mang theo ngươi đi, ngươi có thể buông tay ta ra, để cho ta xuống xe ngựa không.”

Quý Mỹ Du vội vàng buông tay của nàng ra, nhưng chờ Phó Chỉ Toàn vừa xuống xe ngựa, nàng lại lập tức chạy tới trước mặt, lôi kéo cánh tay của Phó Chỉ Toàn, nhỏ giọng nói: “Tẩu tử, nhị thẩm lại tới nữa, nương không có biện pháp, bảo ta ở cửa chờ tẩu tử.”

Biểu tình trên mặt của Phó Chỉ Toàn có chút vi diệu.

Theo như lời của Quý Mỹ Du, nhị thẩm là thê tử của nhị đường thúc Quý Văn Minh, con dâu của gia tộc họ Quý.
Quý gia này, một chi tuy không phát đạt, nhưng nhân khẩu vẫn còn tính là thịnh vượng.

Trước kia, khi mọi người còn đều một nghèo hai trắng thì không ai quan tâm, nhưng từ lúc Phó Chỉ Toàn lấy của hồi môn của mình ra mở cửa hàng, cuộc sống của nhà bọn họ dần dần khá lên, tuy so ra vẫn còn kém các gia đình giàu có khác, nhưng ở trong một đám thân thích nghèo khó của Quý gia này, cũng coi như là tương đối khá giả.

Bởi vậy, vị Quý nhị thẩm này thường xuyên tìm đến cửa kiếm chút tiện nghi.



Vạn thị tin phật, chỉ biết niệm kinh thư, không muốn trở mặt, Quý Mỹ Du là một tiểu cô nương chưa xuất các, ngượng ngùng nhát gan, vì thế việc đắc tội với người khác này liền giao vào trong tay của Phó Chỉ Toàn.

Phó Chỉ Toàn cũng không phụ kỳ vọng của Vạn thị, mỗi lần đều có thể đem Quý nhị thẩm nói cho mặt mày xám xịt mà chạy lấy người. Dần dà, Quý nhị thẩm nghe được giọng nói của nàng liền tránh đi đường vòng, đằng sau lưng Phó Chỉ Toàn nói xấu đặt điều không ít.
Kiếp trước, Phó Chỉ Toàn cũng không để ý việc này. Quý nhị thẩm tính tình tham lam, nhà mình lại không có nam nhân, nếu nàng không cường ngạnh, chút đồ vật trong nhà này sớm hay muộn cũng sẽ bị Quý nhị thẩm lấy đi hết.

Vạn nhất Quý Văn Minh ở biên quan có cái tin xấu gì, cô nhi quả phụ bọn họ, lại không có bạc, thì sinh hoạt như thế nào?

Đáng thương cho nàng nơi nơi chốn chốn vì cái nhà này mà suy nghĩ, cuối cùng lại bị một chân đá văng ra ngoài. Khi đó, tộc Quý gia không có bất luận một người nào đứng ra nói chuyện giúp nàng, hiện tại nghĩ đến cũng thật là xứng đáng, nàng không có cho người trong tộc Quý gia bất luận chỗ tốt gì, người ta dựa vào cái gì mà phải giúp nàng nói chuyện? Không hận chết nàng thì cũng đã là tốt lắm rồi.

Đặc biệt là sau này so sánh với Tiền Trân Trân đã giúp đỡ bọn họ, càng khiến cho nàng bị ghét hơn.
Tiền Trân Trân vừa vào cửa liền bắt đầu thu mua nhân tâm, đầu tiên đưa ra đề nghị giúp Quý gia tu sửa từ đường, tiếp theo lại đề nghị mở học đường cho gia tộc, nói một câu dễ nghe, nàng ta một văn tiền cũng không bỏ ra liền thắng được cái thanh danh tốt.

Cuối cùng, sửa chữa từ đường, mở học đường cho gia tộc, thanh toán đều là tiền của Quý gia, mà số tiền đó, tất cả đều là tiền của Phó Chỉ Toàn trong bảy năm này cố gắng tích góp từng đồng từng hào.

Lần này lại tới, như thế nào nàng cũng không thể lại giúp người ta "may áo cưới" có đúng không ? Liền tính tiền này muốn rải đi ra ngoài, cũng không thể là tiền từ trong tay của nàng được.

Nghĩ đến đây, Phó Chỉ Toàn hít sâu một hơi, cười nhạt nói: “Đi thôi, đã lâu chưa được gặp nhị thẩm.”