Sủng Ái Độc Quyền Dành Cho Em

Chương 13



Chương 13:

Lời của anh ấm áp như vậy, nhưng cuộc hôn nhân này là lựa chọn của bản thân Diệp Uyển. Quan hệ của bọn họ là ngang hàng. Cô không thể để cho Lục Cảnh Thần phải chịu trách nhiệm vì quá khứ của mình được.

Diệp Uyển lấy hết can đảm giơ cổ tay lên nắm lấy áo sơ mi của anh.

Một giây tiếp theo, cô hơi nhón chân lên chạm vào môi của anh. Sau một chút dừng lại ngắn ngủi, Diệp Uyển đang muốn thể hiện tấm lòng của mình thì đã anh kéo vào trong lòng. Tiếp theo trời đất quay cuồng, cô bị anh ôm lấy vòng eo, ngã vào trên chiếc giường mềm mại.

Giọng nói của Lục Cảnh Thần đầy kìm nén lại thâm trầm vang lên: “Em thật sự đã chuẩn bị xong rồi sao? Qua đêm nay, em sẽ không có khả năng quay đầu lại nữa đâu.”

Qua lòng bàn tay, hơi nóng trên người anh được truyền đến trên người cô, anh nhíu mày, chờ Diệp Uyển trả lời.

“Em tin anh sẽ không làm em phải hối hận.”

Anh không chờ nữa, cúi đầu hôn cô thật sâu, sự dịu dàng và ngang ngược của anh hòa lẫn với nhau, tiếng thở gấp gáp quấn quýt trong không khí.

Tâm tim và linh hồn Diệp Uyển đều bị thiêu đốt, từ trước đến nay cô chưa từng biết tới cảm giác giống như điện giật này.

Cô cố gắng hết sức phối hợp với anh, trong ánh mắt si mê đã hiện ra sự xúc động, bỗng nhiên cô nhận thấy động tác của anh chợt dừng lại, anh dịu dàng ôm lấy cô, từng nụ hôn phớt nhẹ của anh hạ xuống và gọi tên cô.

“Diệp Uyển…”

“Vâng?” Diệp Uyển giơ tay ôm lấy cổ của anh, khẽ hỏi.

Lục Cảnh Thần hít sâu một hơi, cố làm cho dục vọng trong lòng bình tĩnh lại. Anh chưa từng nghĩ tới đây sẽ là lần đầu tiên của Diệp Uyển, cảm giác vừa rồi… làm cho anh kinh ngạc, nhưng anh cũng nhanh chóng đưa ra quyết định.

Anh không cần vội vàng nắm giữ một đêm đáng quý như vậy.

Chỗ bờ vai rộng của anh chỉ còn cách cô trong gang tấc: “Tối nay em rất đẹp, nhưng anh không muốn làm em bị thương, hay là để… lần sau đi.”

“Em… em làm gì khiến cho anh không hài lòng sao?” Diệp Uyển cho rằng mình đã làm gì sai nên dè dặt hỏi.

Lục Cảnh Thần mặc quần áo lại, cố gắng ép xuống dục vọng của mình: “Về sau em vẫn nên nói sớm cho anh biết chuyện này, nếu không anh làm tổn thương đến em thì sao?”

“Vừa rồi chúng ta rốt cuộc có… chuyện kia không?” Diệp Uyển nhìn dáng vẻ anh khẩn trương thì không nhịn được liền hỏi.

“Bất kể có hay không, em đều là mợ chủ Lục của anh.” Lục Cảnh Thần nói xong liền bế Diệp Uyển lên và đi vào phòng tắm: “Thuận tiện để cho anh kiểm tra xem em có bị thương không.”

Diệp Uyển bật cười, giãy giụa: “Vì sao anh lại tốt với em như vậy?”

Màu mắt anh dần sẫm lại, bỗng nhiên nghiêm mặt nhìn cô: “Đây là số phận, cho dù bỏ lỡ thì anh vẫn sẽ có được em.”

Sự bất ngờ và ngang ngược của anh làm cho cô có cảm giác ấm lòng. Anh đã thật sự nói ra suy nghĩ của mình, không phải chính là không phải, điều đó rất hợp với Diệp Uyển.

Cô bằng lòng làm con mèo nhỏ trong lòng anh, chìm đắm trong sự ngang ngược lại dịu dàng của anh.

Chỉ có hai bên quý trọng nhau, thẳng thắn với nhau, mới có thể làm cho hai trái tim càng gần với nhau.

Ít nhất cho đến bây giờ, Diệp Uyển cũng không hối hận vì hành động chủ động bước về phía anh.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Uyển lại nhận được điện thoại của chị Hy.

“Bây giờ chủ đầu tư đang gây sự với Hoắc Phong Lãng. Danh tiếng của Giải trí Huy Hoàng không còn lớn như trước. Hơn nữa, bởi vì liên quan tới dư luận nên Diệp Tâm phải thoái thác vài Chương trình đã được thu xếp trước. Diệp Uyển, em chống đỡ qua giai đoạn thứ nhất rồi.”