Sủng Hôn

Chương 30



Edit: Meimei

“Tư Dĩ Hàn, anh là con người sao? Con mẹ nó!”

Tư Dĩ Hàn nâng mắt lên nhìn màn hình điện thoại:

“Người không có năng lực mới điên cuồng hét lớn.”

Ngón tay thon dài ấn nút tắt video cũng tắt điện thoại luôn, không cho Thương Duệ nhìn. Đưa điện thoại di động cho Du Hạ:

“Cảm giác không có người khác thật tốt.”

Đôi mắt to sáng ngời của Du Hạ tràn ra ý cười, lập tức cười thành tiếng:

“Xuất sắc.”

“Bất cứ lúc nào cũng có thể công khai. Thương Duệ đúng là đồ não tàn.”

Một tay Tư Dĩ Hàn chen vào, mở chân ngăn Du Hạ lại, không để cho cô đi. Anh nhướn mày cười khẽ, có mấy phần vô lại:

“Cạnh tranh công bằng, mơ đi. Tình yêu vốn dĩ không có sự công bằng.”

Du Hạ cười, nhìn Tư Dĩ Hàn chăm chú.

“Nhìn cái gì?”

Du Hạ nghiêng đầu, đôi mắt to trong suốt:

“Ý của Thương Duệ, muốn cạnh tranh công bằng với anh bởi vì em?”

“Cậu ta đang nằm mơ.”

Tư Dĩ Hàn cười lạnh, ánh mắt trầm xuống, lạnh lẽo nhìn Du Hạ. Chân bước lên phía trước, đầu gối chạm vào chân Du Hạ. Tư Dĩ Hàn rũ mi, khi không trang điểm đậm, nước da của anh trở lại trắng trẻo, lông mi dày và dài rũ xuống.

Du Hạ trầm mặc một lúc lâu:

“Gãy chân là ý gì?”

Tư Dĩ Hàn nhướng mắt, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt bỗng chốc sắc bén như lưỡi dao, nhưng anh nhanh chóng thu lại:

“Lúc bọn em học cấp 3 năm đó, Thương Duệ bị gãy chân phải nằm viện ba tháng, em biết không?”

“Ừ.”

“Là anh làm.”

Tư Dĩ Hàn thong thả nói, từng câu từng chữ.

Du Hạ: “…”

“Vì sao?”

“Cậu ta muốn yêu đương với em.”

Du Hạ: Ai muốn yêu đương với cô? Vì sao không có nói với cô? Vì sao cái gì cô cũng không biết? Vì sao? Sau đó Tư Dĩ Hàn và Thương Duệ đánh nhau một trận. Thương Duệ vào bệnh viện.

Thương Duệ trốn tránh Tư Dĩ Hàn nhiều năm như vậy, là sợ hãi.

Không biết còn tưởng giữa hai người đó có cái gì nữa a.

Du Hạ thực sự khiếp sợ, trầm mặc tròn một phút đồng hồ:

“Cậu ta muốn yêu đương với em, có thể nói với em không được sao? Đây là cậu ta uống rượu không ăn rau? Là sao?”

Cephalosporin* hết hàng sao?

(*Cephalosporin: là một loại thuốc kháng sinh. Sau khi uống cephalosporin thì không được uống rượu. Ý chị Du Hạ là Thương Duệ muốn yêu đương hẹn hò các kiểu với chị sao không nói cho chị mà lại chạy đi nói với anh Hàn để bị đánh nằm viện uống thuốc, rồi còn muốn đi uống rượu.)

Tư Dĩ Hàn đưa tay lên chỉnh cổ áo len cho Du Hạ, ngón tay thon dài quét qua da thịt trên cổ cô, thờ ơ nói:

“… Lúc bọn em học cấp 3, như thế nào lại ở cùng nhau?”

“Em với cậu ta? Lúc nào ở cùng nhau?”

“Không có?”

“Làm sao em có thể ở cùng với cậu ta chứ.”

“Đêm tốt nghiệp cấp ba, em uống say, gọi tên cậu ta.”

Ngũ lôi oanh đỉnh. (Năm tia sét đánh vào đầu.)

Cho nên, hôm đó Tư Dĩ Hàn trói cô lại để cô ngủ trên ghế salon cả một đêm.

Du Hạ khuấy cháo, ho một tiếng, cố gắng dời trọng tâm câu chuyện:

“Bên ngoài rất lạnh, cháo cũng đã lạnh, em muốn vào trong ăn, anh có thể nhường đường cho em không?”

“Đến, nói một chút.”

Tay dài của Tư Dĩ Hàn lướt qua người Du Hạ chống trên lan can, từ trên cao nhìn xuống cô:

“Đều đã đứng đây nói chuyện, đứng đây nói tiếp, thế nào?”

Du Hạ vùi đầu ăn cháo, lỗ tai phiếm hồng. Tư Dĩ Hàn đột nhiên phát hiện lúc Du Hạ xấu hổ, lỗ tai sẽ cực kỳ đỏ.

Một lát sau, Tư Dĩ Hàn tránh đường:

“Đi thôi.”

Du Hạ đi hai bước, quay đầu lại:

“Đó không phải là …”

Giọng nói mơ hồ không rõ.

“Cái gì?”

“Đó không phải là sợ anh phát hiện ra em muốn ngủ với anh, muốn bị anh làm chết a! Em lại không dám! Rõ ràng lần đùa tiên em gọi tên anh. Anh hung dữ với em, em mới sửa miệng. Chiều hôm đó em trở về lại thành phố S, anh đi rồi!”

Tốt nghiệp trung học, Du Hạ đi Anh học đại học. Cô muốn mượn rượu uống say để tỏ tình với Tư Dĩ Hàn hoặc là ngủ với Tư Dĩ Hàn. Cô chạy đến khách sạn mà Tư Dĩ Hàn ở, rượu làm con người can đảm hơn.

Sau đó Du Hạ bị Tư Dĩ Hàn bó trong chăn cả một đêm.

Bọn họ ai cũng không dám đi lên phía trước một bước, vạn nhất thua cuộc, bọn họ sẽ mất đi tất cả. Đó là Tư Dĩ Hàn, cho dù anh ấy không phải là người yêu, anh ấy cũng là người thân.

Bố mất rồi, Du Hạ càng không muốn đánh cuộc, không dám không kiêng nể gì.

Kiêu ngạo, phóng túng đều bị chôn sâu vào trong.

Cô không thể mất đi thứ khác nữa. Sau khi kết thúc kì nghỉ hè, cô bị ép buộc phải đi xa. Bình tĩnh tiếp nhận sự sắp đặt đi du học của Tư Dĩ Hàn, một mình kéo hành lý to lớn đến một đất nước xa lạ.

Nếu như người cô thầm mến là người khác, cùng lắm thì không ở cùng với nhau thôi. Nhưng Tư Dĩ Hàn, cô không thể đánh cuộc được.

Người đàn ông từ phía sau ôm lấy cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, giọng nói khàn khàn:

“Xin lỗi.”

Du Hạ ngẩng đầu lên, Tư Dĩ Hàn hôn lên trán cô:

“Anh cũng giống như em, có rất liều sự lo lắng. Anh chỉ có một mình em là người thân. Du Hạ, anh không đánh cuộc được.”

Tiếng gõ cửa vang lên. Tư Dĩ Hàn buông Du Hạ ra, quay đầu lại hỏi:

“Có việc?”

Lưu Hân nhắm mắt ló đầu vào:

“Cảnh quay tối nay có chút vấn đề, muốn họp thảo luận. Vinh đạo nói em mời anh qua.”

“Đã biết.”

Tư Dĩ Hàn kéo khóa áo khoác ngoài lên, xoa nhẹ tóc Du Hạ:

“Buổi chiều nói Lưu Hân đưa em trở về, anh đi làm việc trước.”

Du Hạ phun một ngụm máu. Không phải sau khi hai người xin lỗi nhau thì phải làm chuyện gì đó điên cuồng sao? Cứ như vậy mà đi? Đi như vậy?

Du Hạ bái phục.

“Em …”

“Có chuyện gì thì gọi cho anh. Không có chuyện gì cũng có thể gọi cho anh.”

Tư Dĩ Hàn đi đến cửa, xoay người lại. Thân hình anh cao ngất chắn ánh sáng, anh nhìn Du Hạ chăm chú:

“Anh là của em.”

Dưới một câu nói giải thích xấu hổ, Du Hạ mơ mơ màng màng về thành phố S.

Du Hạ tức giận muốn chết. Tư Dĩ Hàn đang họp, cô không kịp nhìn anh đã bị Lưu Hân lái xe đưa đến thành phố S rồi.

Lúc đến thành phố S, cơn tức giận của Du Hạ mới tiêu tan. Ai muốn ở cùng với anh tại cái nơi quỷ quái đó chứ, về nhà sống cuộc sống của Bạch Phú Mỹ không tốt hơn sao? Về đến nhà, Du Hạ ném ba lô, nằm trong bồn tắm, ngâm mình trong hương hoa lướt weibo.

Đã mấy ngày rồi cô không đăng nhập vào tài khoản chính, có hơn hai trăm vạn nhắc nhở, tag tên cô rất nhiều, tin nhắn riêng tư cũng rất nhiều. Có không ít fans của Tư Dĩ Hàn nhắn tin cho cô, nói thân thể Tư Dĩ Hàn của bọn họ không tốt để Du Hạ buông tha anh.

Du Hạ nhấc chân lên khỏi bọt nước, sóng nước rung động, lấy điện thoại di động ra chụp chân dài. Chụp xong thì vào phần mềm chỉnh sửa ảnh, chỉnh 3 lần mới gửi cho Tư Dĩ Hàn.

Đúng vậy.

Thân thể Tư Dĩ Hàn của bọn họ không khỏe, phương diện kia không được.

Tin nhắn cá nhân nhiều lắm, có mắng cô, cũng có khuyên cô quay đầu là bờ. Tô Minh gọi điện thoại đến, Du Hạ nhấn nghe:

“Tô tổng.”

“Tổ tiết mục bên đài truyền hình nói thứ tư tuần sau sẽ công chiếu tập đầu tiên. Các tin tuyên truyền đã xuất hiện, cậu chỉ cần chuyển phát.”

“Được.”

“Nói trước với cậu là đài truyền hình cắt nối biên tập sẽ tương đối kích động. Cậu trước đừng kích động. Fans làm phiền thì đừng trả lời. Có thể không? “

“Biết rồi.”

“Vậy thì được, không làm phiền cậu nữa.”

Du Hạ tìm kiếm trang weibo chính thức của chương trình, nhìn thấy tấm ảnh tuyên truyền mới đăng cách đây 10 phút. Người xuất hiện đầu tiên trên video giới thiệu là Thương Duệ. Cậu ta mặc một bộ quần liền áo, một thân cuồng ngạo, mười phần lãng tử:

“Tại sao muốn tham gia chương trình này? Muốn thoát FA.”

Hắn cười, mười phần tà khí:

“Độc thân từ trong bụng mẹ 25 năm rồi.”

Tâm ảnh thứ hai là Lâm Họa, Lâm Họa rất trực tiếp:

“Hướng tới tình yêu.”

Ở giữa là cặp đôi phú nhị đại, tổ hợp tiểu minh tinh, và cuối cùng là Tư Dĩ Hàn. Tư Dĩ Hàn mặc áo sơ mi trắng ngồi trước cây đàn piano, khí chất sạch sẽ xuất trần:

“Khi tiến tới tình yêu thì yêu thôi.”

Giọng nói của anh du dương, nhàn nhạt giống như thần tiên phiêu dạt giữa nhân giang. Weibo đều vỡ tung. Đạn mạc* lấp đầy màn hình, toàn bộ đều là liếm màn hình.

*Đạn mạc: Mưa bình luận dội lên màn hình như đạn bay khi đánh trận và là tính năng hot nhất trên UI của nhiều nền tảng stream.

Người cuối cùng xuất hiện là Du Hạ. Đây là lần đầu tiên Du Hạ lộ diện.

“Ấn tượng lần đầu tiên gặp Tư lão sư là gì?”

Cô dừng lại, chợt nở nụ cười, trong mắt như có sao, vừa xinh đẹp vừa minh diễm.

“Tư lão sư rất đẹp trai.”

Đạn mạc không ngừng hiện:

Du Hạ chuyển phát weibo: <Hẹn ngày 16 tháng 10, khi tiến đến tình yêu, chúng ta yêu nhau đi.>

Thoát ra đổi tài khoản phụ.

Anh trai tôi là nữ vương đại nhân chuyển phát: A a a a a a Hàn ca, giá trị nhan sắc này, tôi có thể!!!!!!! Muốn là phím đàn dương cầm dưới ngón tay anh!!!!! Tôi có thể!

Chuyển phát xong liền hấp dẫn hơn hai ngàn bình luận phía dưới. Du Hạ tự biên tự diễn. Weibo chính bị fans của Tư Dĩ Hàn nói quá khó nghe, fans của Summer đánh không lại. Cô quanh năm đều bị chửi. Một khi summer bị bạo, fans của cô vùng vẫy rồi sau đó phe phẩy cờ trắng chạy còn nhanh hơn thỏ.

Chính chủ nhỏ bé, dẫn đầu trong việc đánh sập CP của chính mình.

Anh trai tôi là nữ vương đại nhân chuyển phát:

Kỹ năng diễn xuất đỉnh cao. Du Hạ tâm thần phân liệt vô cùng nhuần nhuyễn suy diễn.

Weibo được phát ra, ngay sau đó các bình luận liên tiếp xuất hiện. Sau đó, có một fan bự xông ra khẩu chiến với Du Hạ, nói rằng Du Hạ không phải fan của Tư Dĩ Hàn. Fans của tài khoản phụ của Du Hạ không thể ngồi yên nói là fan sớm nhất của Tư Dĩ Hàn, từ cái lúc mà chưa có cái gì mà Trạm tỷ*. Cô ấy là hội trưởng của hội chi viện người hâm mộ của Thành phố S và cô phụ trách tất cả các hoạt động ngoại tuyến.

*Trạm tỷ (站姐) ý chỉ những người hâm mộ chuyên dùng những máy ảnh thuộc loại cao cấp để chụp thần tượng hoặc là trang mạng được họ đăng tải những hình ảnh và thông tin liên quan đến thần tượng.

Sau đó trên weibo chậm rãi có các doanh nghiệp đứng lên nói Vương ca là fans lớn nhất sớm nhất của Tư Dĩ Hàn.

Hai bên phong sinh thủy khởi, mắt thấy cách một cái màn hình sắp đánh nhau.

Điện thoại di động vang lên, là tin nhắn weixin Tư Dĩ Hàn gửi đến: <Ngâm ít thôi, ngâm mình trong nước nhiều sẽ không tốt cho da.>

Du Hạ: <????>

Tư Dĩ Hàn gửi một bức ảnh qua: <Đây là em phát?>

Weibo đầy dấu chấm thang.

Anh trai tôi là nữ vương đại nhân chuyển phát: A a a a a a Hàn ca, giá trị nhan sắc này, tôi có thể!!!!!!! Muốn là phím đàn dương cầm dưới ngón tay anh!!!!! Tôi có thể!

Tư Dĩ Hàn:

*Khống bình: Có nghĩa là kiểm soát các bình luận trên một bài viết nào đó, đưa ra các bình luận tích cực trên Weibo để đánh giá tốt, đồng thời báo cáo những bình luận tiêu cực hoặc không hợp lý.

Du Hạ giả ngu:

Tư Dĩ Hàn: <Đuôi của em không có thay đổi. Hiện tại trong vòng bạn bè rất ít người dùng cái hình thức này.>

Tư Dĩ Hàn: <Không cần xóa, chuyển sang hiển thị cá nhân là được.>

Tài khoản Weibo này được Châu Đĩnh gửi cho Tư Dĩ Hàn vào tối hôm qua. Người đi quay cảnh bổ sung rất ít. Weibo của Lưu Hân thường đăng tin công việc. Tài khoản nhỏ này rất đáng nghi. Điều tra một chút, chỉ có điện thoại của Du Hạ là khoản mới nhất.

Tư Dĩ Hàn mất hai tiếng đồng hồ để xem tài khoản phụ của Du Hạ. Du Hạ vừa đăng bài mới. Nếu tài khoản này bị phát hiện, chắc chắn Du Hạ sẽ bị bôi đen.

Du Hạ: <Không phải em, anh tin em đi. Em vừa hỏi, là Tô Minh. Cô ấy là fans của anh mười năm nay. Bây giờ em gọi điện thoại mắng cô ấy ngay.>

Du Hạ nhanh chóng chuyển tất cả bài đăng mới nhất trên Weibo sang chế độ hiển thị cá nhân. Cài đặt khác của Weibo đặt ở chế độ hiển thị trong nửa năm. Weibo của cô giờ trống trơn.

Tư Dĩ Hàn: <Thời gian đăng ký tài khoản này là năm 2009.>

Tư Dĩ Hàn: <Điểm thi cấp ba tệ như vậy. Điểm thi đại học là 270 điểm, là vì cái này sao?>

Anh đang nói chuyện với ai vậy?

Du Hạ nhìn một loạt tin nhắn của Tư Dĩ Hàn, đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm, tắm rửa đơn giản rồi mặc áo choàng trở về phòng. Cô định nằm lên giường nhưng bước chân đột nhiên thay đổi phương hướng, đi thẳng đến phòng của Tư Dĩ Hàn.

Mở tủ quần áo của anh ra, lấy một cái áo sơ mi trắng mặc vào. Trở về phòng thì Tư Dĩ Hàn gọi điện thoại đến. Du Hạ ấn nút nghe:

“Thật sự không phải là tài khoản phụ của em. Anh tin hay không thì tùy anh.”

“Anh đuổi em về, còn gọi điện thoại cho em làm gì?”

Du Hạ ngồi trên giường, bởi vì mới tắm xong nên giọng nói đặc biệt lười biếng.

“Ở đây vừa khổ vừa mệt, em ở lại làm cái gì?”

Tư Dĩ Hàn nói:

“Không phải là tài khoản phụ của em sao? Tại sao lại biết nhiều chuyện riêng tư của anh như vậy?”

“Không nên xem thường năng lực của fans.”

“Vì sao gọi là nữ vương đại nhân?”

Giọng nói của Tư Dĩ Hàn lạnh lùng, mấy chữ này phát ra từ miệng anh liền có cảm giác kì dị, ớn lạnh:

“Anh? Nữ vương?”

“Tô Minh, anh trai của cô ấy là nữ vương.”

“Muốn là phím đàn dương cầm dưới ngón tay anh??”

Giọng nói của Tư Dĩ Hàn trầm xuống, khàn khàn:

“Muốn anh đàn cái gì? Căng thẳng sao?”

Dư Hạ cài cúc áo sơ mi, đem ve áo cởi ra, một ý nghĩ xấu xa hiện lên.

“Có ai ở bên cạnh anh không?”

“Không có.”

“Bên ngoài thì sao? Người không quen biết, có không?”

“Đang ở trong phòng thay quần áo. Hôm nay quay phim. Ở đây chỉ có một mình anh nên bớt chút thời gian gọi điện thoại cho em.”

“Anh bật video lên đi.”

Du Hạ dựa lưng vào giường, kéo áo sơ mi của Tư Dĩ Hàn xuống một chút, để lộ bờ vai trắng nõn và gợi cảm. Cảm thấy có chút hơi quá. Cô lại cài cúc áo. Cô đang cố gắng kìm lại nhịp tim. Video vừa kết nối xong, Dư Hạ giơ điện thoại lên:

“Tư Dĩ Hàn, anh có hứng thú đàn một bản trầm luân không?”