Sủng Phi - Triêm Y

Chương 51: Chương 51



Hôm nay, lúc mọi người tụ tập uống rượu, Tông Chính Vân nhướng mi cười, nhìn Đại hoàng tử Tông Chính Thuần nói: “Đại ca, tứ đệ ta nghe nói gần đây trong phủ huynh có thu một mỹ cơ,” ánh mắt lại dừng trên cổ hắn: ”Xem ra, đại ca rất thỏa mãn.” Nói xong cả đám mới phát hiện bên trên cổ Đại hoàng tử có hai vết cào, hiểu rõ ý trong đó, không khỏi hài hước trêu ghẹo.
Bàn tay to của Tông Chính Thuần ngăn lại: ”Trắc phi trong phủ ghen tuông, ầm ĩ kịch liệt với ta.”
”Huynh cưng chiều mỹ cơ đó quá mức, khiến cho mỹ nhân ghen tức hả?” Ngũ hoàng tử Tông Chính Minh cũng nhân cơ hội trêu đùa.
Thái tử càng hỏi thẳng ra: “ có phải là huynh lén lút thu dụng Mỹ cơ đó, nhưng lại không thông báo cho trong phủ biết?”
Mặt Tông Chính Thuần khinh thường: “Nói gì vậy? Nam nhân thu một thị thiếp, chẳng qua là một đồ chơi, còn cần đến nữ nhân gật đầu sao?”
“Đại ca, với vết cào này, có thể thấy trắc phi của ngươi quá thiếu khoan dung, không hề rộng lượng như trắc phi của tiểu Lục.” Tông Chính Vân vỗ vỗ vai Tông Chính Lâm, nháy mắt với hắn, nét mặt trêu ghẹo.
“Tứ đệ, ngươi cũng không biết. Đây là đại ca có cách chế ngự nữ nhân, thu phục nữ nhân hậu viện đến khăng khăng một lòng, nếu không sao trắc phi lại vì một tiểu mĩ cơ nho nhỏ mà tức giận như vậy?” Thái tử ra dáng là người trong cuộc, nói đâu ra đấy. Ánh mắt lại nhìn về phái Tông Chính Lâm, ám chỉ.
Tông Chính Lâm ngồi trong đó, hoàn toàn không để ý tới ẩn ý trào phúng của thái tử.
Trắc phi của hắn đâu chỉ rộng lượng, còn tâm tâm niệm niệm muốn nâng thiếp, còn muốn hắn viên phòng với người ta. Tông Chính Lâm vừa nghĩ đến liền tức giận, đầu ngón tay hơi dùng sức vuốt chén rượu.
Chiều hôm đó tiểu nữ nhân nói chuyện chọc cười, làm nũng, hắn cũng coi như không biết, thuận theo nàng không truy cứu đến cùng. Thế nhưng trong tháng gần đây, hai người tuy như hòa thuận, nhưng lại không phù hợp như trước nữa .
Tông Chính Lâm vẫn chưa tìm ra điểm mấu chốt, nên cứ tùy nàng giả tạo, sống an nhàn. Chờ hắn thăm dò ra đầu đuôi, còn rất nhiều thời gian từ từ thanh toán với nàng.
Lần khoe mẽ trước đây của tiểu nữ nhân là yêu kiều kêu một câu: “Thiếp luyến tiếc điện hạ.”

Tông Chính Lâm ngửa đầu uống cạn ly rượu, trở về phải thử thăm dò một phen, xem nàng còn vờ vịt đến khi nào.
Hạ quyết tâm hồi phủ, thái độ của Tông Chính Lâm khác thường, không đến Đan Như Uyển mà lại vòng đến Thư Oái Uyển nghe đàn.
Đường Nghi Như thấy điện hạ giá lâm, vui mừng đến nỗi hai tay giấu dưới ống tay áo khẽ run lên. Đây là lần đầu tiên điện hạ đến, lẽ nào có nghĩa là trong mắt điện hạ nàng ta vẫn còn chút phân lượng?
Đường Nghi Như kiềm chế niềm vui rạo rực trong lòng, quy củ hành lễ, lại dâng trà Quân Sơn Mao Tiêm tốt nhất, nghe nói điện hạ khi ở chỗ trắc phi chỉ yêu thích loại trà này.
“Đường thị,” Tông Chính Lâm mở miệng: ”Có biết đánh đàn không?”
Tâm trạng Đường Nghi Như thật vui mừng, hơi ngượng ngùng: “Nếu điện hạ không chê, thiếp tất nhiên sẽ đánh đàn trợ hứng điện hạ.”
Tông Chính Lâm nằm ngửa trên tháp , bên tai là làn điệu réo rắt. Chỉ thầm than, Đường thị này cuối cùng cũng còn có chút tài lẻ, không bôi nhọ gia giáo thế gia.
Nhìn dung mạo Đường thị hôm nay ,đoan trang, ôn hòa, thục nhã, trong đầu liền nhớ lại cái tát đầy sức lực đêm đó, Tông Chính Lâm thấy nữ nhân ở hậu viện của hắn thật quá rắc rối, ở trước mặt hắn thì người nào cũng đều có dáng vẻ ôn dịu ngoan thuận.
Hắn cũng đang dự đoán sau khi Mộ Tịch Dao nhận được tin tức thì lúc nào sẽ đến Thư Oái Uyển, hắn đột nhiên ngừng mọi suy nghĩ, linh quang lóe lên.
Ôn dịu ngoan thuận?
Tông Chính Lâm lập tức liên tưởng đến nữ nhân trong Đan Như Uyển kia, bây giờ chẳng phải cũng rất vâng lời , ngoạn thuận sao?

Rốt cuộc cũng tìm ra đầu mối, chân mày Tông Chính Lâm cau lại, dứt khoát nhắm mắt trầm tư, tay nhẹ nhàng gõ lên trên tháp.
Lúc này Tông Chính Lâm nào còn nhớ đến dự tính ban đầu khi đến Thư Oái Uyển, trong đầu chỉ nghĩ đến từng biến hóa của nữ nhân kia.
Đường Nghi Như thấy sắc mặt của Tông Chính Lâm càng lúc càng tệ, cho là cầm nghệ của mình không đủ tốt, không thuận tai điện hạ, tâm trạng lo lắng, liên tục gảy sai mấy lần, trán bắt đầu có mồ hôi.
Tông Chính Lâm đang vội vàng làm rõ mọi hoài nghi, lại bị tiếng đàn lộn xộn của Đường Nghi Như quấy nhiễu, nhất thời mặt hắn lộ vẻ không kiên nhẫn, vừa quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Đường thị,thấy thị thấp thỏm bất an nhìn mình, trong mắt có ái mộ, có e ngại, có bất an.
Mắt phượng của hắn híp lại, Tông Chính Lâm chậm rãi đứng dậy, mâu sắc đen thui, tối tăm khó hiểu.
Cuối cùng cũng tìm ra điểm mấu chốt.
Là ánh mắt của nàng! Ánh mắt của nàng đang tận lực thu liễm mọi tâm tình, đem Mộ Tịch Dao thực sự ngăn cách ở bên trong, khiến cho hình tượng của nàng lúc này trở thành người phù hợp với Lục điện hạ Tông Chính Lâm. Hôm nay nàng chỉ là trắc phi trong phủ, mà không phải là Mộ Tịch Dao.
Cả tháng nay nàng ngoan thuận, chẳng qua chỉ là tận lực xu nịnh, lấy long hắn .
Nữ nhân kia lại có thể quả quyết đến vậy, bóp chết bản thân, xa lạ với hắn đến vậy.
Đây là những gì có được sau ngày ấy bị mình răn dạy nàng đáp “Thiếp hiểu”? Đây là kiểu hiểu quỷ quái gì?

Trên mặt Tông Chính Lâm u ám, nhớ tới một Mộ Tịch Dao làm cho mình động tâm động thật lớn, lúc nàng chém ngựa trên đường, bướng bỉnh trước mặt mọi người, cố ý làm loạn trước mặt hắn, nội tâm ngổn ngang trăm mối, buồn bực đến mức khó chịu.
Nhất là khi nhớ tới mấy ngày trước, Tông Chính Lâm lại càng tức giận.
Bên kia Đường Nghi Như thật vất vả mới trấn định lại, gảy đàn trôi chảy, lại thấy điện hạ đột nhiên nhìn mình, ánh mắt lạnh như băng.
Tính tình Tông Chính Lâm đang lúc bức xúc, không thể nghe nổi những âm điệu vui mừng, bèn giận chó đánh mèo hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa mà đi.
Đường Nghi Như bị dọa đến mức đứng sững ngay tại chỗ, thân thể run rẩy. Hoàn toàn không biết vì sao mình lại chọc giận điện hạ, khiến người phát hỏa lớn như vậy.
Tông Chính Lâm rời hậu viện, lập tức tiến vào thư phòng, khẽ lật sách, nhìn thẻ kẹp sách quen thuộc, lại sờ sờ chiếc nhẫn mang theo bên người, cảm thấy trong lòng trăm vị ngổn ngang.
Những hồi ức tươi đẹp như vậy, nàng đều có thể cắt đứt một cách sạch sẽ, nàng rốt cuộc có nghĩ tới tình nghĩa và quan tâm của hắn hay không?
Tông Chính Lâm vô cùng kiêu ngạo, tuyệt đối không cho phép mình động tâm mà không được hồi đáp lại. Huống chi việc này so với việc không chiếm được nàng càng thêm đáng giận hơn.
Nhớ đến những cảnh khi hai người chung sống, Tông Chính Lâm nghĩ mình quá sủng ái nàng, thế nên tất cả đều thuận lý thành văn, coi chuyện đó là đương nhiên.
Tình cảm có được quá dễ dàng , Mộ Tịch Dao sao có thể dụng tâm mà nhận lấy? Tạm thời buông xuống, để cho nàng từ từ hiểu rõ.
Tông Chính Lâm hạ quyết tâm, khi màn đêm buông xuống liền không hề trở lại, chỉ ở thư phòng nghỉ ngơi.
Trong Đan Như Uyển, Mộ Tịch Dao nghe Xuân Lan báo lại, hạ quyết tâm phải an ổn đến cùng. Ít nhất phải đợi đến khi bào thai trong bụng chào đời, sau đó sẽ từ từ mưu tính.
Kể từ đó, hai người dù chưa hòa hợp lại, nhưng tựa như là đã thương lượng xong , cùng yên tĩnh lại. Mộ Tịch Dao cũng không ngừng việc đưa cơm canh, nhưng tuyệt không lộ diện. Tông Chính Lâm mượn cớ chính sự bận rộn, vẫn chưa đặt chân đến hậu viện.

Cứ như vậy một tháng qua đi, Mặc Lan Huệ Lan không nhịn nổi nữa.
Đây là làm sao vậy ? Điện hạ chưa bao giờ vắng vẻ chủ tử như vậy, chứ đừng nói là đã hơn một tháng, hơn nữa lúc này chủ tử đang ở thời điểm cần có người chăm lo. Hơn một tháng nay, điện hạ chỉ thường xuyên phái người tới hỏi, cũng không xuất hiện, chẳng lẽ chủ tử chọc điện hạ không vui?
Mộ Tịch Dao từng có tiền sử bất lương trong mắt đại nha hoàn của nàng nên khiến các nàng hoài nghi.
“Chủ tử, điện hạ đã có một tháng chưa đến, có phải trong lúc lơ đãng ngài đã chọc giận điện hạ không?” Mặc Lan rất bối rối nhắc nhở. Ý nói là, nếu ngài gây chuyện, nhanh nghĩ cách bù đắp. Thật là khiến cho người khác phải lo lắng .
Mộ Tịch Dao ngẩng lên từ trong trang sách , khó hiểu nhìn Mặc Lan: “Điện hạ bận rộn chính sự, vì sao lại thành ta trêu chọc hắn?”
Nam nhân kia gần đây rất cổ quái, lại thông qua hành động ám chỉ thời kỳ “tạm thời” của mình đã qua. Mình rất thức thời không làm ầm ĩ, sao lại thành gây chuyện rồi?
“Huống hồ cả hậu viện điện hạ cũng không đi đến chỗ của ai, chính sự bận rộn không có thời gian. Không cần suy nghĩ nhiều.” Mộ Tịch Dao trấn an Mặc Lan.
Có một số việc Mộ Tịch Dao không tiện giải thích, đặc biệt là trong một năm qua ý đồ của Nguyên Thành Đế với Mạc Bắc ngày càng rõ ràng, chúng hoàng tử âm thầm tranh đoạt là rất bình thường. Tông Chính Lâm gần đây đi sớm về trễ, nhiều việc phải sắp đặt đương nhiên sẽ bận rộn.
Tâm trạng Mộ Tịch Dao cảm thấy rất yên ổn, tiếp tục vùi đầu đọc sách.
Nhóm người Triệu ma ma ở một bên bất đắc dĩ nhìn trắc phi, đây là nữ nhân được điện hạ sủng ái sao? Chẳng phải nói nữ nhân khi gặp phải chuyện tình cảm đều sẽ trở nên không còn lý trí sao? Thấy dáng vẻ của chủ tử chẳng hề giống chút nào?
Tông Chính Lâm đang đọc báo cáo của ám vệ , ngay lập tức khóe miệng mím chặt. Hắn dằn lòng chờ nàng tỉnh ngộ, kết quả lại thành như thế này ? ? Đầu óc nàng đang nghĩ gì vậy? Hay là hắn ra tay không dứt khoát? Để cho nàng vẫn còn cảm thấy may mắn?
Buổi chiều ngày hôm đó, Tông Chính Lâm lần thứ hai đặt chân vào hậu viện, vào Trúc Âm điện của Trương thị.