Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 7



Chương 7 


Tác giả: Quyết Tuyệt


Tuy rằng nửa năm trước Ngôn Cảnh Tắc đã nói với mình có tình cảm, nhưng Tưởng Bình Tu cũng không cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc thật sự thích mình. Cậu cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc thổ lộ với mình, cũng vì muốn lấy tiền thôi.


Tất nhiên, cậu cũng không để ý là được rồi, suy cho cùng cậu thật sự rất thích Ngôn Cảnh Tắc.


Ngôn Cảnh Tắc trước đó nói với cậu rất nhiều lời ngon tiếng ngọt, đại loại như muốn cùng cậu sống ở thành phố lớn, còn nói đem nãi nãi đón đến ở cùng vân vân. Trong lòng cậu vẫn luôn lặp lại những lời này, cho chính mình tin tưởng, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn không chắc chắn. 


Ngôn Cảnh Tắc trước kia vẫn chưa hề cầm qua tay cậu, căn bản như là không thích bộ dáng của cậu.


Nhưng chỉ cần Ngôn Cảnh Tắc nguyện ý dỗ dành cậu, cậu cũng đã rất vui… Cậu từ nhỏ không được ai thích, vẫn là đứa bé trai ẻo lả khắc chết cha mẹ, căn bản là không ai thích cậu.


Nhưng gần đây, Ngôn Cảnh Tắc đã thay đổi.


Ngôn Cảnh Tắc nắm tay cậu, mua đồ cho cậu, còn chiếu cố cậu.


Hắn cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc dường như thay đổi thành một người khác.


Nhưng đây xác thật chính là Ngôn Cảnh Tắc, cậu dù thế nào cũng sẽ không nhận sai.


Ngôn Cảnh Tắc vì sao đột nhiên đối xử tốt với cậu như vậy?


Ngôn Cảnh Tắc còn đem bà cậu đón tới, thuê phòng ở cho cậu… 


Cậu kì thật cũng nghĩ đến rời cái thôn đó, dù sao cậu và nãi nãi ở trong thôn cũng luôn bị người ta khi dễ… Ngôn Cảnh Tắc có phải biết chuyện này rồi, mới làm như vậy, làm xong rồi muốn tách ra khỏi cậu, đúng không? 


Trước kia cậu cho Ngôn Cảnh Tắc không ít tiền, Ngôn Cảnh Tắc đây là muốn trả lại sao?


Tưởng Bình Tu chỉ cảm thấy lòng dạ mình treo lơ lửng, cả người đều run run lên.


May mắn là thời gian suy nghĩ liên tục cũng không dài - cậu vừa hỏi, Ngôn Cảnh Tắc lập tức liền nói: "Anh sao lại không cần em? Anh yêu nhất là em, em là bảo bối của anh."


Ngôn Cảnh Tắc đối với việc xuyên thành một kẻ cặn bã thật sự rất ý kiến, nhưng sau đó đối với Tưởng Bình Tu vừa gặp đã yêu, hắn đối với chuyện tên cặn bã này không ý kiến nữa. 


Tưởng Bình Tu sao lại đáng yêu như vậy! 


Nhìn thấy đôi mắt Tưởng Bình Tu trông mong nhìn mình, còn run rẩy không thôi, Ngôn Cảnh Tắc đem người ôm vào trong ngực một phen: "Anh nói muốn hai ta một đời bên nhau, anh chưa bao giờ nói láo."


Tưởng Bình Tu ngốc lăng. Bọn họ căn bản là không nói cả đời bên nhau…Trước kia Ngôn Cảnh Tắc chưa từng nói như vậy!


Nhưng mà “Cả đời”…… Lời này thật là dễ nghe!


Tưởng Bình Tu đã không còn run nữa, Ngôn Cảnh Tắc ôm cậu, lại cảm thấy người này thật sự quá gầy.


Không chỉ có gầy, cậu nhìn còn rất nhỏ, nếu nói cậu chỉ có 14-15 tuổi, chắc là cũng có người tin.


Kế tiếp hắn nhất định phải nuôi dưỡng đứa nhỏ này cho thật tốt, đem cậu nuôi cho béo một chút, ngoài ra còn cho em ấy tiếp tục đi học…


Nguyên chủ lúc ban đầu muốn dỗ Tưởng Bình Tu, cũng hiểu biết một chút về Tưởng Bình Tu.


Trẻ em ở trong thôn đa số đều đi học muộn, nhưng Tưởng Bình Tu lại đi học sớm. Tưởng nãi nãi không biết chữ, trong nhà không có đàn ông thành niên, không ăn nhiều lắm, nên đặc biệt hy vọng cháu mình có thể học tập thật tốt. 


Mà thành tích của Tưởng Bình Tu trong trường cũng được tính là tốt.


Trẻ em ở nông thôn phần lớn đều không chịu ngồi yên, ở yên trong phòng học nghe lão sư giảng bài. Lão sư vẫn luôn không quản lý được bọn chúng, cuối cùng cũng mặc kệ, thường chỉ lo cho bài giảng của mình mà thôi. 


Dưới tình huống như vậy, học sinh tự chủ kém thì thành tích cũng càng kém, nhưng Tưởng Bình Tu luôn nghe giảng thật nghiêm túc, thành tích lại khá tốt.


Tiếc rằng do cậu được lão sư khen ngợi, các bạn học lại càng bắt nạt cậu dữ dội hơn.


Khi lên sơ trung, cậu vừa gầy vừa nhỏ con, bị bắt nạt lại càng nhiều. Bọn họ học sơ trung mà một người thi đậu cao trung cũng không có, nhiều nhất là tiến cử được một hai người lên huyện học cao trung bình thường, cậu khẳng định là không lên được, liền dứt khoát từ bỏ không đi học nữa. 


Ngôn Cảnh Tắc thậm chí cảm thấy, Tưởng Bình Tu duy trì cho nguyên chủ đi học cũng là vì nguyên chủ có thể tiếp nối mộng tưởng của cậu. 


Tổng thể mà nói, Tưởng Bình Tu kỳ thật có thiên phú học hành, cậu tuổi cũng không lớn… Cậu cần tiếp tục đi học!


Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc lại nhéo nhéo cánh tay Tưởng Bình Tu một chút, lại nhéo bàn tay một chút.


Cánh tay quá gầy, quá thô ráp, cần phải nuôi cho thật tốt. 


Muốn nuôi con nít phải có tiền, hắn nhất định phải kiếm tiền thật nhiều! 


Tưởng Bình Tu không biết Ngôn Cảnh Tắc nghĩ gì, bị Ngôn Cảnh Tắc ôm, Ngôn Cảnh Tắc còn miết tay cậu qua lại…


Cả người Tưởng Bình Tu đều như bị thiêu cháy! 


Ngôn Cảnh Tắc sao… sao lại như vậy! 


Với lại, tay cậu có phải xấu xí quá không?


Ngôn Cảnh Tắc ôm hồi lâu, mới buông Tưởng Bình Tu ra: “Được rồi, chúng ta đi tắm, sau đó ngủ sớm một chút.”


Tưởng Bình Tu gật gật đầu.


Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Đúng rồi, đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ, về sau cũng cùng nhau ngủ.”


Cùng nhau ngủ? Tưởng Bình Tu cả người đều ngốc ra, Ngôn Cảnh Tắc đẩy cậu một cái, cậu mới đột nhiên nhảy dựng lên, chạy vào nhà vệ sinh.


Lúc Tưởng Bình Tu tắm rửa, Ngôn Cảnh Tắc đi dọn dẹp giường. 


Hai phòng ngủ liền nhau, phòng ăn bên ngoài cực kỳ nhỏ, để cái bàn ăn rồi không để thêm được gì nữa, nên hắn và Tưởng Bình Tu sẽ ngủ cùng với nhau. 


Nhưng chăn vẫn là chia ra.


Tưởng Bình Tu còn quá nhỏ, ít nhất hai năm kế tiếp hắn sẽ không làm gì cậu.


Lại nói đến nguyên chủ thế như lại xuống tay với đứa trẻ như thế, đúng là cầm thú!


Ngôn Cảnh Tắc mỗi ngày đều ghét cay ghét đắng nguyên chủ!


Lúc Tưởng Bình Tu dọn dẹp đồ đạc ở tiệm rửa xe không mang chăn theo, hắn mang chăn của mình ở trường theo, còn mua thêm chăn mới.


Lúc này, hắn một mét tám nằm trên giường lớn, dọn xong hai ổ chăn. Chờ hắn xong rồi thì Tưởng Bình Tu cũng tắm xong ra đến.


"Em lau khô tóc đi, anh đi tắm." Ngôn Cảnh Tắc nói.


Tưởng Bình Tu gật gật đầu, nhìn đến hai cái ổ chăn trên giường, lại thấy hơi mất mát.


Nhưng cậu rất nhanh không mất mát nữa—— Ngôn Cảnh Tắc không chê cậu, nguyện ý cùng cậu ngủ một giường đã tốt lắm rồi, cậu còn suy nghĩ vớ vẩn cái gì không biết! 


Cậu lần này thu dọn cũng đem sữa rửa mặt và dưỡng da mang theo, lúc này liền lấy ra, tỉ mỉ thoa lên mặt và dưỡng da tay, lúc này mới đi lau khô tóc.


Cậu trước kia chưa từng nghĩ tới muốn dưỡng da, nhưng mà bây giờ…  Ngôn Cảnh Tắc hẳn là hy vọng cậu sẽ đẹp hơn một chút đúng không?


Vì thế lúc Ngôn Cảnh Tắc nằm xuống ngủ, nghe được một mùi hương nhàn nhạt bên cạnh truyền đến.


Về quê một chuyến, Ngôn Cảnh Tắc thật rất mệt, cuối cùng ngửi mùi hương, thật nhanh đi vào trong giấc ngủ. 


Mà Tưởng Bình Tu mãi cho đến khi hắn ngủ rồi mới nhẹ nhàng thở ra, mới dám cử động. 


Chỉ cần nghĩ đến Ngôn Cảnh Tắc ngủ bên cạnh cậu, tim cầu liền đập càng lúc càng nhanh, căn bản là ngủ không được, lại sợ sáng mai dậy không nổi…


Thiết lập báo thức vào điện thoại rồi nhét trong ổ chăn, đảm bao ngày mai không đánh thức Ngôn Cảnh Tắc lại có thể đánh thức mình, Tưởng Bình Tu mới an tâm một chút. 


Ngôn Cảnh Tắc cũng không phải người ưa ngủ nướng, hắn luôn 7 giờ thức dậy. 


Lúc trước ngủ ở kí túc xá, hắn thức dậy đã tính là sớm.


Nhưng hôm nay lúc hắn tỉnh lại, bên người đã không còn ai. Hắn dậy nhìn bên ngoài, thấy Tưởng Bình Tu và Tưởng nãi nãi hai người hạ giọng nói chuyện: "Nhóc Bình, tàu cao tốc đó dài lắm con, ở trong cũng đẹp, ta lúc đầu còn tưởng trong đó không có nhà xí, buồn lắm luôn, may là Đại Ngôn hỏi ta có đi nhà xí không."


"Ra là tàu cao tốc cũng có nhà xí ạ! Con cũng không biết! Con cũng chưa dám đi." Tưởng Bình Tu nói.


"Chỗ này điều hòa tốt thật, dùng ấm ấp phải biết."


"Nãi nãi, bồn cầu tự hoại dùng cũng tốt!" 


"Đồ đạc trong bếp ta không dám dùng đâu, ta không biết làm sao nấu cơm cho con nữa."


"Con cũng không dám dùng…"


"Trong thành phố ăn cọng hành cũng phải tốn tiền, tiền thật khó kiếm."


"Đúng vậy ạ, trước con có đi mua màn thầu, nhưng mà tận một đồng một cái cơ!"  


……


Này hai người một bên nói chuyện một bên kinh ngạc cảm thán, Ngôn Cảnh Tắc nghe được hết sức vui mừng. Ngoài ra, hắn cũng phát hiện trên bàn đã có một ít bánh bao.


"Em đi mua bánh bao à?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.


Tưởng Bình Tu đột nhiên đứng lên: “Dạ, có có mua một ít bánh bao… có hơi lạnh rồi, để em đi hấp lại."


Ngôn Cảnh Tắc nói: "Phòng bếp có lò vi sóng, anh hấp lại một chút là được."


Ngôn Cảnh Tắc hâm bánh bao, lại nói tiếp: "Bình Tu, hai ngày này anh dạy em đi xe đạp, lại mua cho em một chiếc xe đạp. Về sau buổi tối em cứ đến đây ở đi."


Tưởng Bình Tu tan làm đã khuya, bắt cậu trở về ở thật cũng hơi phiền toái, nhưng hắn vẫn muốn Tưởng Bình Tu về đây.


Như vậy họ có thể bồi dưỡng tình cảm, cũng có thể cho Tưởng Bình Tu chăm sóc Tưởng nãi nãi.


“Dạ!” Tưởng Bình Tu gật gật đầu.


Quyết định chuyện này xong, Ngôn Cảnh Tắc cùng cậu nói chuyện với Tưởng nãi nãi, giải thích cách dùng đồ đạc trong nhà, còn chỉ cách cho Tưởng nãi nãi xem TV trong phòng. 


Tưởng nãi nãi nghe không hiểu tiếng phổ thông, xem TV không hiểu lắm… Nhưng bà xem rất vui vẻ. 


Nháy mắt đã 8 giờ, Tưởng Bình Tu nói: “Em muốn đi làm.”


“Anh đưa em đi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.


Tưởng Bình Tu muốn cự tuyệt, nhưng Ngôn Cảnh Tắc kiên trì đưa cậu đến tiệm rửa xe.


Trong tiệm lúc này còn chưa mở cửa, hắn liền ở bên cạnh Tưởng Bình Tu, dạy cậu đạp xe.


Thứ xe đạp này không sợ quăng ngã gì, người trưởng thành muốn học còn rất đơn giản, Tưởng Bình Tu không sợ ngã.


Cậu trước kia chưa đạp qua xe đạp, nhưng hiện tại học một chút đã lập tức biết đạp rồi.


 Chờ cậu học xong, Ngôn Cảnh Tắc mới cưỡi xe đạp rời đi.


Mà lúc này, người trong tiệm rửa xe đều đã tới làm.


Vương ca vừa ngáp vừa đi tới, vừa lúc thấy Ngôn Cảnh Tắc rời đi, không khỏi giật mình: "Bình Tu, ca ca mày hôm nay tới sớm vậy hả?"


"Không  phải ca ca nó hôm nay tới sớm, mà nó từ hôm qua đã không ở đây ngủ rồi. Hôm qua ca ca nó đón nó đi đấy." Tiểu Trương nói. 


"Đón đi? Đón đi đâu?" vương ca có hơi kinh ngạc. 


"Anh em… Anh em thuê một phòng ở, bọn em ở cùng nhau!" Đôi mắt Tưởng Bình Tu sáng lấp lánh: "Vương ca, anh em còn đón nãi nãi lên, về sau bọn em ở cùng nhau!"


"Bà của mày bộ không phải bà của hắn sao?" Vương ca lại ngáp một cái.


"Anh ấy không phải anh ruột em, em chỉ gọi anh ấy là ca ca thôi." Tưởng Bình Tu giải thích một câu, cậu đã sớm biết những người này hiểu lầm Ngôn Cảnh Tắc là ca ca ruột của mình, nhưng hiện tại đột nhiên muốn giải thích. 


"Hắn không phải ca ca ruột của mày, mày còn đưa tiền cho hắn đi học?" Vương ca hết chỗ nói rồi.


Tiểu Trương và Trần sư phó hai người cũng cạn lời—— Tưởng Bình Tu vẫn luôn đem tiền cho anh cậu dùng, bọn họ còn tưởng rằng đó là ca ca ruột, hóa ra là không phải?


"Anh em hiện giờ tìm được việc làm thêm rồi, không cần em đưa tiền nữa." Tưởng Bình Tu nói: "Anh ấy đối với em tốt lắm, còn thuê phòng ở, đưa bà em đến nữa."


"Vậy hắn trả tiền lại cho mày à?" Tiểu Trương hỏi. 


Tưởng Bình Tu nghĩ nghĩ, nói: "Vẫn còn một ít… Anh ấy trước đó không có tiền ngay, mới lấy tiền của em. Hiện giờ thuê nhà đều là anh ấy bỏ tiền, không cho em ra tiền." Kỳ thật Ngôn Cảnh Tắc chưa trả tiền, nhưng cậu không muốn nghe người ta nói Ngôn Cảnh Tắc không tốt.


"Đúng là hắn đối với mày thật sự cũng không tồi." Tiểu Trương nói. 


"Ừm!" Tưởng Bình Tu gật đầu: "Trương ca, anh em thuê phòng tốt lắm, có hai phòng luôn, bà em ở một phòng, em với anh ấy cùng ở một cái…" Nói đến đây, Tưởng Bình Tu không nhịn được lại cười rộ lên.


Tiểu Trương nói: “Anh mày cũng đúng, hắn trọ ở trường học, có thể tiết kiệm được biết bao nhiêu tiền, hiện giờ nhà thuê đắt đỏ, lấy tiền cho chủ nhà còn không bằng để tự mình xài."


"Hắn biết cách dùng tiền… Còn đem lão thái thái đón về bên cạnh tận hiếu, cũng khá tốt." Trần sư phó nói.


Tiểu Trương vẫn luôn áp dụng tiêu chí  “Ăn sạch dùng hết, thân thể khỏe mạnh” làm quy tắc tiêu xài, tiền lương mỗi tháng đến tay là có thể tiêu sạch. Trần sư phó thì không giống vậy, ông coi trọng gia đình, kiếm tiền đa số là cho người trong nhà, cho dù chính mình không xài tiền thì cũng không bạc đãi người nhà.


Lúc này, Trần sư phó liền nói với Tưởng Bình Tu: “Anh con đối với con đúng thật khá tốt, hiện giờ con cố mà kiếm tiền, tích cóp nhiều tiền một chút, tương lai cũng có thể tìm được đối tượng tốt."


"Đúng vậy, lúc đó anh giới thiệu cho chú mày!" Vương ca nói.


Tưởng Bình Tu đỏ mặt: "Không cần giới thiệu đâu ạ."


"Đừng có mắc cỡ! Nhưng mà giờ mày tìm đối tượng đúng là quá sớm, yêu sớm đấy! Vương ca nói.


Tưởng Bình Tu mặt càng đỏ hơn, nhưng không tiếp tục nói chuyện nữa.


Cậu kỳ thật đã có đối tượng rồi! Đáng tiếc không thể nói cho người ta biết! 


Hết chương 7.

— QUẢNG CÁO —