Giữa chừng, cậu nhìn thấy mấy người trong nhóm cho vay nặng lãi lần trước chạy xuống từ cầu thang, nhân lúc hỗn loạn chen vào trong đám đông.
Trần Nhung không có thời gian dây dưa với những người đó, người cậu lo nhất là mẹ mình.
Cửa nhà cậu đã khóa.
Cậu run rẩy cầm chìa khóa, trong lúc cấp bách cậu còn có thời gian nghĩ thầm, dạo gần đây trạng thái của mẹ có vẻ bất thường, đáng lẽ cậu phải đưa mẹ đến bệnh viện sớm hơn.
Nếu bà ấy xảy ra chuyện gì, cậu không còn gia đình nữa.
Mở cửa ra, quả nhiên phòng bếp đang bốc cháy.
Cậu định đi qua đó thì bất chợt có một ngọn lửa lớn bùng lên trước cửa, khiến cậu phải lùi trở lại.
Đúng vào lúc này, trong phòng ngủ vang lên tiếng động.
Lửa từ phòng bếp lan sang phòng khác, sắp sửa lan sang phòng ngủ, chỗ nào cũng có khói mù mịt. Trần Nhung bịt mũi, xông vào trong phòng: “Mẹ!”
Người bên trong không phải mẹ cậu.
Mà là cô gái coi quần áo là “Đả cẩu bổng” kia. Hai tay của cô bị buộc vào lưng ghế, tròn xoe mắt nhìn cậu.
**
Nửa tiếng trước.
Nghê Yến Quy đang định đi ra ngoài thì nghe thấy tầng bên trên có tiếng la hét của trẻ con.
Ánh tà dương hắt xiên lên cầu thang, vào lúc này không khí đột nhiên trở nên yên ắng. Cô nghe ngóng kỹ càng, tiếng của đứa bé đã biến thành tiếng khóc thút thít khẽ khàng.
Cô bước thật khẽ, lên tầng cũng không phát ra tiếng động.
Đến hành lang trên cầu thang, cô hơi thò đầu ra.
Có một người đang cạy khóa cửa, một tên khác đang giữ đứa trẻ, bịt miệng nó. Tên thứ ba có một khuôn mặt lừa, đang ngó dáo dác trên dưới.
Nghê Yến Quy rụt đầu lại.
Cánh cửa họ đang cạy là nhà của hộ gia đình tầng trên. Đây là một nhóm trộm sao?
Khí oxy trong không khí càng ngày càng ít, cô há to miệng hít thở nhưng lại bị sặc vì hít phải khói.
Cô không thoát ra được vì cô đã bị trói vào ghế. Ban nãy đã xảy ra chuyện gì? Trong lúc ý thức hỗn loạn, cô tập trung tinh thần nghĩ cách.
Cô đứng dậy, kéo theo cả ghế, định nhảy đến cửa sổ đằng kia để cầu cứu.
Song, tay của cô bị trói quá chặt, nhảy chưa được mấy cái cô đã bị vấp ngã, chiếc ghế đụng phải mặt đất phát ra tiếng động.
Cô nằm trên sàn nhà, tay chân mềm nhũn không thể cựa quậy, đầu óc váng vất như có ai đó đang ép cô phải đi ngủ, nhưng cô không thể ngủ được, cô phải cầu cứu, há miệng hít thở bầu không khí mang theo cảm giác tro bụi.
Cô liên tục ho sặc sụa.
Đột nhiên, có người xông vào phòng, hét lên với cô: “Mẹ!”
Đây là... Nghê Yến Quy bất chợt nảy ra ảo tưởng, đây là kỵ sĩ không đầu sao?
Trần Nhung không có thời gian nghĩ vì sao cô ấy lại ở đây. Cậu nhìn bộ dạng co quắp của cô. Vì bị buộc cùng chiếc ghế nên cô chỉ có thể nằm sát bên chiếc ghế.
Cậu lấy chiếc kéo trên bàn, tức tốc cắt đứt dây trói cho cô.
Khuôn mặt cô đã lấm lem, ánh mắt mê man giống như không còn tỉnh táo. Cô ngồi dậy, nhưng suýt nữa lại đổ rạp xuống, “Choáng...”
Cậu đội mũ bảo hiểm dự phòng lên đầu cô, sau đó mở toang cửa sổ.
Nếu chỉ có mình cậu thì cậu hoàn toàn có thể men theo đường ống nước trèo xuống, nhưng nếu mang theo cả cô, cậu không dám chắc.
Không còn thời gian nữa, Trần Nhung chạy đến chỗ giường, giật ga giường ra.
Xung quanh không chỉ có khói, bầu không khí đã nóng lên, lửa đã cháy đến gian phòng này.
Nghê Yến Quy không nói nửa lời. Cô mê man khép hờ mắt, khó khăn nhìn cậu. Trạng thái của cô rất không bình thưởng, cảm giác như cô sắp hôn mê đến nơi.
Cậu nói: “Đừng ngủ, tôi cứu bạn ra ngoài.”
Bất thình lình, một luồng hơi nóng đột ngột ập tới, Trần Nhung đang định quay đầu lại thì bị cô gái ôm cổ, bổ nhào lên giường. Cậu biết có chuyện không ổn, vừa quay đầu lại, quả nhiên…
Trần Nhung lại đội mũ bảo hiểm lên, buộc ga giường quanh eo cô, cõng cô gái mềm oặt lên rồi buộc chắc ga giường quanh eo mình, “Chúng ta ra ngoài.”