Sủng Thê Của Nịnh Thần

Chương 57: Cung sát (Phần cuối)



Mộ Hoài và Tĩnh vương điện hạ đang dẫn vài trăm Kim Ô vệ liều mình chiến đấu chống lại đám phản nghịch đột ngột trỗi dậy này. Ở phía đối diện, Uy vương phản nghịch cũng mặc hộ giáp Kim Ô giống hệt và đang cầm đao phát động xông vào nhóm lính gác dưới ngự thềm.

Nếu phải phân biệt kỹ càng thì ta sẽ phát hiện Kim Ô vệ do Uy vương dẫn đầu có buộc một miếng vải đỏ thẫm ở cổ tay, có lẽ được giao ước nhằm phân biệt địch ta.

Ở trên đài cao, vẻ mặt Hoàng đế khó lường, xung quanh có rất nhiều triều thần hôm nay đến bái lạy chúc thọ, thảy đều lo lắng về tình hình chiến đấu đang diễn ra gần kề.

“Mạnh Nguyên” bị xô đẩy và áp giải đến chỗ đám phản nghịch.

Uy vương đã giết chóc đến mù quáng nên không mảy may nhận ra sau lưng có người đến gần.

“Mạnh Nguyên” để mặc nghịch tặc đẩy vào cuộc chiến, cố gắng gượng để không bị té nhào xuống đất.

Dường như nôn nóng muốn lập công, tên tặc nọ hô to lên với những người đang giao chiến đằng trước.

“Nhóc con Mộ Hoài nghe đây, thê tử kết tóc của ngươi đang ở trong tay ta. Nếu ngươi không muốn ả toi mạng tại đây thì lập tức từ bỏ cuộc chiến và lấy đầu của Tĩnh vương với lão già Hoàng đế tới đây. Chủ công nhà ta nhân hậu, không chừng đến lúc đó sẽ tha cho ngươi được toàn thây...”

Thường ngày quảng trường này là nơi bệ kiến, được xây dựng cực kỳ vọng âm thanh. Quả nhiên tiếng nghịch tặc rống to đã thu hút rất nhiều sự chú ý từ mọi người.

Có vẻ Uy vương cũng không ngờ được sự thể phát triển thế này nên hơi khựng lại thoáng chốc, ngay sau đó gã quay nhìn ra sau thì thấy một binh sĩ mặt đen lạ lẫm đang giải một phụ nhân đến.

Uy vương hét lớn một cách không vui: “Ai cho ngươi làm chuyện bỉ ổi này hả, ta là hoàng tộc, dù có gặp chuyện bất công thì ta cũng muốn giành lấy tất cả những gì ta xứng đáng có được dựa vào bản lĩnh và sự ủng hộ của triều thần. Ngươi mau thả phụ nhân kia ra, xông lên trước hỗ trợ các huynh đệ đang đánh giết đi kìa.”

Bên cạnh Uy vương có một thiên tướng, thấy thế hắn lập tức kéo Uy vương: “Chủ công khoan hãy giận, như có câu nói binh bất yếm trá, người sử dụng mưu kế nào cũng không hề gì đâu ạ. Xưa nay Mộ Hoài luôn xảo trá, không dễ đối phó đâu, nếu hôm nay có thể bắt hắn lập tức đưa tay chịu trói thì binh tướng trong tay chúng ta sẽ ít hao tổn hơn.”

Tuy Uy vương bất mãn nhưng rốt cuộc không tiếp tục ngăn cản nữa. Lần này gã phát bạo động vội vàng nên quả thật phải tốc chiến tốc thắng.

Thiên tướng hét lớn với hai bên giao chiến: “Các ngươi chưa chịu ngừng tay ư? Còn dám ngoan cố chống trả, ta sẽ lập tức băm phu nhân Bác Vọng hầu thành thịt nát đấy.”

Đồng thời, nghịch tặc mặt đen áp tải Mạnh Nguyên cũng đẩy Mạnh Nguyên lên trước vài bước.

Đang trong cuộc chiến, Mộ Hoài tức khắc giận dữ đến mù quáng, nom chàng chỉ ước có thể lập tức lao tới gi.ết chết họ nhưng chợt bị Tĩnh vương bên cạnh kéo lại.

Tĩnh vương cười chế giễu Uy vương: “Chẳng lẽ Hoàng huynh thật sự muốn dựa vào một vị phụ nhân để đạt được giang sơn sao? Huynh không sợ sẽ bị con cháu đời sau nhạo báng à.”

Tính tình Uy vương ngay thẳng nên không chịu nổi chiêu khích tướng. Quả tình gã không kìm được cơn giận, nửa quay ra sau căn dặn: “Thả phụ nhân đó ra, nếu ta muốn thắng thì cũng phải thắng một cách đường đường chính chính.”

Thiên tướng và nghịch tặc nhanh chóng kêu la nhưng họ không thể chống lại ánh mắt giận dữ của Uy vương.

Cuối cùng, hai bên bỗng ngừng đao trong một thoáng quái dị. Cả hai đều chứng kiến cảnh phu nhân Bác Vọng hầu bị tên tặc áp giải bước lên.

Một bước, hai bước, ba bước... Nữ nhân bị người ta xô đẩy dần dần đến gần bậc thềm, vừa đi qua bên cạnh Uy vương, vốn đang bị thúc giục thì nàng bất chợt ngã xuống. Uy vương đứng gần đó, theo bản năng cúi xuống xem nàng bị làm sao.

Đúng lúc ấy, nghịch tặc đang áp giải con tin bỗng dưng quay người lại rồi giơ cánh tay phải lên, trong nháy mắt hắn bắn ra mấy tia sáng lạnh từ trong tay áo, mục tiêu chính là gương mặt không có áo giáp che chắn của Uy vương.

Uy vương tập võ nhiều năm, biết đã gặp chiêu, bèn lắc người né tránh trước tiên, đáng tiếc do khoảng cách quá gần.

Có một tia sáng xẹt qua gương mặt gã và lập tức tạo thành vệt máu.

Bên phe Uy vương tức khắc có người hô to không ổn, thiên tướng gần đó cũng giơ đao lên toan xông vào thích khách kia.

Uy vương ôm mặt khó tin, cũng giơ đao muốn chém binh sĩ mặt đen nọ.

Song đao còn chưa đáp xuống, động tác của gã đột ngột dừng lại như bức tượng đá bị phong ấn, gương mặt hằn lên vẻ không cam lòng và đau đớn dữ dội.

Bấy giờ, bụng của gã đã bị một kiếm ngắn bằng sắt đâm thủng, nhuyễn giáp tơ vàng bị rách nom như một cánh hoa dính máu...

Người ra tay chính là “phu nhân Bác Vọng hầu” bị té dưới đất lúc đầu.

Không, đây nhất định không phải là phu nhân Bác Vọng hầu, đó là một nam nhân trẻ có thân hình nhỏ nhắn, ban nãy có Cát phục che chắn nên không thấy rõ hầu kết ở cổ hắn nhưng lúc này đã hoàn toàn lộ rõ.

Uy vương cảm nhận được cơn đau từ vết đao, ôm hận thốt lên “Ngươi...” rồi không nói thêm gì nữa.

Khi Uy vương ngã xuống, bốn phía phát ra tiếng hít khí.

“Chủ công... chết rồi?!”

Ngay tức khắc, đám nghịch tặc như rồng mất đầu rơi vào khủng hoảng, bấy giờ Hoàng đế trên đài cao mới hé lộ nụ cười thật sự đầu tiên trong ngày.

Giờ phút này, Mộ Hoài cũng dẫn số quân còn lại liều chết tiến lên tiêu diệt dư nghiệt còn đang lâm vào kinh ngạc và bất an.

Không đến một khắc, vụ án mưu phản hung hãn nọ đã kết thúc.

Nghi Quận vương trốn đằng sau đám người, chẳng rõ đang tỏ ra nhẹ nhõm hay không cam lòng. Y bước đến gần Hoàng đế: “Hoàng gia gia vừa bị hoảng, cháu dìu ngài về điện nghỉ ngơi, để các chư vị đại nhân ra phòng ngoài thu xếp lại mọi thứ.”

Đúng lúc này, dưới ngự bậc có người hắng giọng thượng tấu: “Xin bệ hạ dừng bước, thần còn có việc muốn bẩm.”

Hoàng đế cúi đầu nhìn thử, đấy là Mộ Hoài Bác Vọng hầu với toàn thân đẫm máu.

Ông ta hòa nhã hỏi: “Mộ khanh cứ nói thẳng.”

“Bẩm bệ hạ, chuyện hôm nay nghịch thần bức vua thoái vị chưa kết thúc, không nên để mọi người rời khỏi đây đâu ạ.”

Gân xanh trên trán Hoàng đế giật khẽ. Vẫn chưa kết thúc? Ấy có nghĩa là sẽ còn gặp nguy hiểm?

“Chẳng lẽ còn nghịch tặc đến đoạt cung phạm thượng? Mộ khanh nên ăn nói thận trọng đấy.”

“Vi thần nói người mưu nghịch phạm thượng hôm nay vẫn bị có cá lọt lưới, vả lại còn ẩn nấp trong quần thần nên hiện tại ngài đừng để kẻ liên quan thoát khỏi chuyện này.”

Hoàng đế đưa đôi mắt ưng nhìn qua hai bên trái phải, nội thị cũng tạo thành vòng vây ngăn cách Hoàng đế ra.

“Nếu Mộ khanh đã kết luận như thế thì chắc chắn đã tính trước, vậy sao khanh không bắt dư đảng nghịch tặc lại rồi xử lý chúng theo pháp luật?”

Mộ Hoài khom người áy náy: “Vậy mong bệ hạ chấp thuận cho vi thần tạm thời phong toả tất cả cung điện, và cho phép vi thần tuần tự hỏi thăm thảy người cung nội và các quan quyến triều thần.”

Hoàng đế không biết trong hồ lô chàng bán gì nhưng cũng hiểu hẳn chàng có lý của mình: “Trẫm chuẩn cho khanh, nhưng phải mất thời gian bao lâu?”

“Lâu thì một canh giờ, ngắn thì một khắc.”

Quả nhiên Mộ Hoài không nuốt lời, sau nửa canh giờ, cuối cùng Hoàng đế thấy chàng giải nội thị vào cửa ngự thư phòng.

Hiện giờ, trong ngự thư phòng chỉ có Hoàng đế và nội thị thân cận Phúc Toàn. Mộ Hoài vứt nội thị ngã xuống đất, còn mình hành lễ vấn an.

Hôm nay sinh thần của Hoàng đế bị quấy rầy nên sự kiên nhẫn của ông ta đã gần như hao hết. Nhìn gã nội thị có gương mặt xám xịt kia, ông ta không hiểu đầu cua tai nheo.

“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ nội quan này là dư đảng mà ngươi nói?”

Mộ Hoài dâng yêu bài của nội thị nọ lên ngự án: “Chuyện này phải bắt đầu kể từ ngày hôm trước vi thần rời khỏi phủ.”

“Ngày đó, vi thần từng dặn dò nội tử trước khi ra ngoài, rằng vào tiết vạn thọ, nàng đừng nên cả tin bất kỳ cung nhân nào thay mặt vi thần truyền tin, trừ khi kẻ đó chủ động nói ra tên tự của ông ngoại vi thần.”

Hoàng đế nhướng mày: “Phu thê hai người cảnh giác lắm, vậy sau đó thì sao?”

“Vi thần đoán không sai, trong thọ yến hôm nay quả nhiên có người lén trộm ngọc bội thần luôn mang theo rồi đi tìm nữ quyến trong nhà thần, muốn gạt họ đến điện Giao Thái bên cạnh. Nội tử thấy người đó không nói ra được mật hiệu mà phu thê thần đã bàn bạc trước nên biết ngay gã bị người ta sai khiến. Vì thế, nội tử thừa cơ bôi thuốc lên ngọc bội này rồi dặn nội thị trả lại cho vi thần.”

“Vậy nên đây là nội thị đã giả mượn danh nghĩa ngươi đi truyền lời?”

“Không, nội thị truyền lời đó đã bị diệt khẩu và được tìm thấy trong hoa viên nhỏ ở điện Giao Thái rồi ạ.”

Hoàng đế chưa hiểu: “Ngươi nói tiếp đi.”

“Thần vừa nói nội tử đã bôi một loại thuốc lên ngọc bội bị trộm của vi thần, nhưng thật ra thuốc đó không có tác dụng gì ngoài chuyện gặp nước sẽ tạo thành màu tím đỏ.”

“Bệ hạ hãy nhìn xem, ngón tay của nội thị này đều có màu tím đỏ, chứng tỏ trước đó gã đã cầm miếng ngọc dẹt vuông của vi thần.”

Mộ Hoài xốc gã nội thị đã bị đánh không ra hình người lên: “Vì vậy trước mặt Thánh thượng, ngươi hãy mạnh dạn nói xem làm sao ngươi lấy được miếng ngọc này? Sau đó đã giao ngọc này lại cho ai rồi hả?”

Nội thị khạc ra từng ngụm máu nhưng không chịu nói một lời.

Hoàng đế khẽ cau mày: “Mọi chuyện đến đây thì vào ngõ cụt à?”

“Cũng không hẳn ạ, tuy rằng nội thị này không chịu há mồm nhưng không khó tra ra lai lịch của gã. Gã vào cung từ nửa tháng trước, sau đó làm việc nặng ở ngự thiện phòng, nhưng bảy ngày trước gã đã được đặc cách cất nhắc lên viện Tử Kinh.”

Nói đến đây, Mộ Hoài cố ý dừng lại: “Nhưng thú vị ở chỗ, người âm thầm trả bạc cho gã là một lão nội giám già trong lãnh cung, hơn nữa lúc vừa phong tỏa viện đó thì lão nội giám đã sợ tội tự sát rồi.”

Hoàng đế càng nghe càng nôn nóng: “Mộ khanh gia nói đơn giản lại xem, cuối cùng ai mới là người đứng sau lưng nội thị này?”

Mộ Hoài vén bào phục quỳ xuống đất: “Thánh thượng vừa mất một đứa con nên thần không dám nói bừa.”

Tiếng nói của Hoàng đế như lôi đình: “Nghịch tử muốn giết ta, chết chưa hết tội. Ngươi hãy dạn dĩ nói đi, dù có khiến lòng người lạnh buốt thì cũng tốt hơn để thảm kịch tái diễn.”

“Vâng, vậy vi thần xin nói thẳng. Từ manh mối của nội thị này, Tĩnh vương điện hạ vừa vào kinh có hiềm nghi, nhưng nếu truy xét từ lão nội giám đã tự sát nọ thì ông ta từng chịu ân huệ của tiên hoàng hậu...”

Hoàng đế nhanh chóng hiểu ra: “Ý ngươi là con trai và cháu trai ngoan của trẫm đều bị tình nghi?”

Mộ Hoài lại khấu đầu: “Chuyện liên quan đến quốc gia và ngai vàng nên thần không dám nói bậy. Thần chỉ đành kính xin bệ hạ triệu toàn bộ tùy tùng và người thân cận của Tĩnh vương điện hạ và Quận vương điện hạ đến, nếu trong số họ ngón tay ai bị tím đỏ khi dính nước thì rất có thể là kẻ đã lấy ngọc bội kề thân của vi thần.”

Về chuyện tại sao người đã giật dây nội thị lừa gạt gia quyến của Mộ Hoài không tiêu hủy chứng cớ mà muốn lấy lại ngọc bội của chàng, mục đích rõ ràng là vì muốn gài tang vật giá họa, có mưu đồ khác.

Hoàng đế ra chiều phiền muộn: “Trẫm, chuẩn.”