Người đàn ông mạnh mẽ kia lúc này lại trông như một cậu nhóc yếu ớt, giống như chỉ có thể dựa vào bản thân mình để giảm đau.
Lăng Y Mộc không biết nên làm thế nào, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Rõ ràng người cô không nên thấy đau lòng nhất chính là anh thế nhưng lúc này cô cũng không thể khống chế được cảm giác đau đớn trong lòng mình.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng này trong như nơi để linh cữu, chỉ là ít thi thể hơn bình thường mà thôi Tại một chiếc hộp đặt ngay phía trước mặt có một bức ảnh, bức ảnh đó giống với bức ảnh treo ở phía sảnh, mà trước tấm ảnh đó là một tấm lệnh bài, bên trên tấm lệnh bài viết Dịch Khiêm Sâm.
Bố của Dịch Quân Phi tên là Dịch Khiêm Sâm sao? Người cũng giống như tên, cái tên này khiến người khác cảm thấy đây chắc hẳn là một người đàn ông nhẹ nhàng, từ tốn.
Mà năm bên cạnh tấm lệnh bài đó chính là tấm ảnh của một người phụ nữ, người phụ nữ trong ảnh vô cùng xinh đẹp, mặt mũi tuyệt mỹ.
Mái tóc dài, nhất là ánh mắt diễm lệ kia, khiếm không biết bao người say đảm.
.
truyện tiên hiệp hay
Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy đôi mắt của người phụ nữ này y hệt như Dịch Quân Phi.
Người phụ nữ này… chẳng lẽ là mẹ của Dịch Quân Phi sao?
Lúc này trong lòng cô cảm thấy có hơi nghi ngờ thế nhưng việc cần làm lúc này chính là tìm thứ gì đó có thể giảm bớt cơn đau dạ dày của Dịch Quân Ánh mắt cô đột nhiên sáng lên, cô thấy được một chiếc máy nóng lạnh trong phòng, vì thế nhanh chóng đi tới đó rót một ly nước ấm, sau đó đi tới bên cạnh Dịch Quân Phi: “Tới đây, uống nước đi này, có lẽ cậu sẽ thấy thoải mái hơn sau khi uống một chút nước ấm đấy.”
Lông mi của anh khẽ run lên, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt nhìn chäm chằm về phía cô: “Chị hy vọng tôi có thể bớt đau sao?”
Cô vểnh môi không nói gì, chỉ đi tới đỡ anh dậy, sau đó cầm ly nước kề tới trước miệng anh, anh uống từng ngụm từng ngụm.
Chẳng bao lâu sau đã uống xong một ly nước ấm.
Sau khi uống nước xong, giọng nói đứt quãng của anh vang lên: “Những cơn đau này của tôi e rằng ít hơn những đau đớn mà chị đã chịu trước kia.
Nếu tôi đau vậy thì có thể giúp chị hả giận một chút không? Có phải là chị sẽ bớt ghét tôi hơn một chút không?”
Mặt Lăng Y Mộc hiện lên vẻ kinh ngạc, cô không ngờ Dịch Quân Phi lại nói những chuyện này.
Anh… cảm thấy áy náy với những gì mà cô gặp phải khi ở trong tù năm đó sao?
Đúng lúc này điện thoại cô reo lên, chính là điện thoại của người tới giao thuốc.
Lăng Y Mộc quay sang nói với Dịch Quân Phi: “Cậu ngồi ở đây chờ tôi một chút, tôi ra ngoài lấy thuốc vào cho cậu.” Nói xong cô vội vã rời khỏi nơi này.
Dịch Quân Phi nằm trên ghế salon, chờ một chút sao… lúc cô ra ngoài mua thuốc cho anh cũng nói mấy câu như thế này.
Được thôi, anh sẽ chờ, sẽ chờ tới khi cô quay lại….
Lăng Y Mộc vội vàng chạy tới chỗ cửa sắt, đèn đường ở bên ngoài vừa khéo chiếu thẳng vào mặt của anh giao hàng.
Hiển nhiên anh giao hàng này không ngờ buổi tối thế này rồi mà lại tới giao thuốc cho một gia đình giàu có như thế..