Sủng Vật Của Thiếu Gia Ác Ma

Chương 2



*Cạch*
Hoa Vũ đẩy cửa bước lên sân thượng, đưa mắt nhìn xung quanh, chẳng có ai cả. Ai lại đùa như vậy chứ, nhưng nhìn sắc mặt của lớp trưởng khi nãy rõ ràng không chỉ là trò đùa, Hoa Vũ nghĩ thầm. Cậu đi thẳng đến tựa đầu vào hàng rào, từ đây có thể thấy được lớp học của cậu, ánh mắt Hoa Vũ vô thức lướt qua bóng lưng Hàn Thiên đang ngủ rồi dừng hẳn, chìm đắm trong cảm xúc không tên, bất chợt nghĩ: lúc ngủ cậu ấy trông hiền lành quá, thật đẹp! Rồi bật cười.
"OH... Thì ra đây là tên tiện nhân mà em nói sao?!"
Nghe tiếng ồn, Hoa Vũ giật mình lập tức quay đầu lại, một chiếc giầy bay đến lập tức đập vô trán cậu, đau đớn đánh úp, máu cũng ứa ra, Hoa Vũ theo quán tính lấy tay ôm đầu, ngơ ngác nhìn lên, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
" Đúng đấy học tỷ, tên súc sinh không biết xấu hổ dám quyến rũ Hàn Thiên!"
Hoa Vũ lập tức hiểu rồi, nhìn 5,6 nữ sinh mặt đầy sắc khí nhìn chằm chằm cậu, học tỷ kia trừng mắt đi về phía cậu. Hoa Vũ thoáng sợ hãi chậm rãi lùi lại, đây không phải lần đầu tiên cậu bị bắt nạt, nhưng bà chị này.... thật đáng sợ. Chị ấy nhìn cậu như thể kẻ thù giết cha vậy!
" Tôi...Tôi không có, Tôi không quyến rũ Hàn Thiên. Các người..."
* Chát*
" ỒN QUÁ "
Không chờ Hoa Vũ nói xong đã vung tay tát một cái. Hoa Vũ mất đà ngã xuống đất, tay ôm má, cắn môi, đau quá, so với cái tát khi sáng của Hàn Thiên thì nhẹ hơn nhưng cũng đủ cho cậu choáng váng. Hoa Vũ có chút tức giận, lúc nào cũng là Hàn Thiên Hàn Thiên! Có bản lĩnh thì đi mà quyến rũ hắn đi, ở đây đánh đập cậu thì có quấn được Hàn Thiên không?
"Tôi không biết tỷ là ai! Tôi cái gì cũng không làm!! Tránh ra..!!!"
*Bốp*
Học tỷ kia lại dùng giầy đập lên đầu Hoa Vũ, giầy nữ sinh có gót, sát thương cao hơn rất nhiều. Máu tươi chảy xuống khiến mắt cậu bị nhòe. Bà chị bạo lực, không có ai yêu !! Hoa Vũ ai oán trừng mắt.
" Lại dám trừng tao!"
Học tỷ kia nắm tóc Hoa Vũ, đập mạnh đầu cậu vô hàng rào, lực mạnh làm hàng rào bị cong đi, cậu thấy cả máu bắn xuống sân trường. Đau thật đấy. Nhưng so với lúc Hàn Thiên ném cậu từ trên giường xuống sàn nhà, thì đau đớn này cậu chịu được.
" Hai đứa bây, túm nó lên cho tao!"
Hai nữ sinh bên cạnh chỉ chờ có vậy,cười khoái chí, thô bạo xách 2 bên tay kéo Hoa vũ lên, áp mạnh vô hàng rào.
Hoa Vũ có chút choáng váng, sáng giờ cậu đã cảm thấy không khỏe, bây giờ thật sự là đầu đau như búa bổ, chỉ muốn gục luôn cho rồi.
" Mày không làm gì?"
" Mày nghĩ bọn tao ngu chắc??"
" Thứ con nuôi như mày còn không biết thân biết phận!"
" Ba má mày không dạy mày thì để tao dạy !!"
Theo sau mỗi lời nói là một cú đấm như trời giáng xuống bụng Hoa Vũ, cảm giác như nội tạng bị xáo trộn lên luôn, hai tay bị ghìm chặt, muốn cản cũng không được, cậu chỉ biết bất lực chịu đau, hết cú này đến cú khác, môi bị cắn rách, máu tứa ra, quyết không la một tiếng nào. Bị con gái đánh đã mất mặt lắm rồi, nếu còn la hét thì cậu hận không thể đào lỗ tự chui xuống luôn cho rồi.
" Oh... Như vậy cũng không la. Có vẻ như mày chịu đòn rất giỏi. Cũng phải, ngày nào chả bị đánh."
Hoa Vũ hơi đơ người, cắn răng không nói gì. Chị ta nói đúng rồi. Ngày nào cũng vậy, trên trường chịu sự bắt nạt của mọi người, về nhà chịu sự " giáo huấn" của Hàn Thiên. Cậu tự cảm thấy mình sống được đến giờ cũng trâu bò lắm rồi.
" Tỷ à, đổi trò thôi!"
Mấy nữ sinh phía sau lôi máy quay ra, hai người đang ghìm cậu cũng thả tay, Hoa Vũ bất lực ngồi xổm xuống mặt đất, tay lau lau máu trên trán. Tầm nhìn nãy giờ bị máu che, Hoa Vũ cũng vội vã lau đi. Chợt, mặt Hoa Vũ biến sắc, con ngươi mở to ra, kinh hãi khi thấy đội trưởng CLB bóng rổ, mỹ nam thứ hai của trường, Hạo Dương từ đâu ra đang nửa ngồi nửa qùy xuống trước mặt cậu.
" A, Hoa Vũ mà Hàn Thiên nâng niu đây sao??"
Hạo Dương nắm cằm Hoa Vũ, cẩn thận xem xét, ánh mắt dâng đầy thích thú:
" Cái mặt ngây thơ vậy mà cũng ghê gớm nhỉ. Thích con trai sao?? Thích bị người ta thao đúng không?? Là tôi thì cũng được chứ?"
Hạo Dương nhếch mép, đột nhiên thô bạo xé toạt áo Hoa Vũ, kéo Hoa Vũ vào ngực, đưa môi áp lên cổ cậu ngửi ngửi, chợt cười khẩy hai tiếng, tất cả xảy ra nhanh như chớp, Hoa Vũ còn chưa kịp phản ứng, cậu biết Hạo Dương biến thái đến thế nào, biết bao nhiêu người đã qua tay hắn rồi, thú dữ ăn tạp , cả nam lẫn nữ, không chừa một ai, tính cách vừa nói liền làm của hắn khiến cậu sợ hãi, thật sự không cho người ta một giây thích ứng.
Hoa Vũ biết mình nên vùng vẫy, đưa tay đấm vào mặt vào ngực của Hạo Dương, nhìn cái máy quay hướng vô mình, nước mắt kím nén nãy giờ một khắc tuôn ra hết. Không muốn, cậu không muốn nhục nhã thế này, cậu không muốn bị Hàn Thiên thấy được!. Đừng quay! Con mẹ nó đừng quay nữa.!
" Khốn kiếp. Bỏ tôi ra. Hạo Dương, anh bị điên rồi. Buông ra đi!"
Hạo Dương chụp lấy hai cánh tay không chút lực đang đánh vô ngực mình, đập vào hàng rào đem khóa lại trên trên đầu Hoa Vũ.
" Càng phản kháng tôi càng thích nha"
Hạo Dương đưa đầu lưỡi ướt át liếm vào cổ Hoa Vũ khiến cậu run lên, khó chịu quá, cậu chỉ biết khóc thật to. Hai tay Hạo Dương lùa vào trong áo cậu, thô bạo sờ xoạn, chạm đến đâu da gà cậu nổi đến đó. Tại sao lại ghê tởm như vậy? Hoa Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu, chán ghét, bài xích. Lại cảm giác như hàng ngàn ánh mắt đang chực chờ nhìn xem cậu thảm hại thế nào. Làm ơn, đừng cho Hàn Thiên xem!
Các nữ sinh thích thú như vậy, sớm đã phát trực tiếp đoạn video này đến các học sinh trong trường.
Hàn Thiên nhìn chằm chằm vào điện thoại, nét mặt hiện tại đáng sợ khiến người ta rùng mình. Tên tiện nhân này, dám để người ta đụng vô người trừ hắn? Hoa Vũ, cậu tưởng có thể vui chơi trên đó à, đừng hòng!! Hàn Thiên đứng phắt dậy, đi ra khỏi lớp học, tiến lên sân thượng. Cảm giác khó chịu này là sao chứ?
" Hạo Dương, Tên khốn nhà anh. "
Hạo Dương bóp chặt cằm Hao Vũ, cậu cảm thấy cằm mình sắp nát luôn rồi.
Ánh mắt hắn gian xảo nhìn cậu, lại đầy mỉa mai như nhìn một người thấp hèn dưới chân.
" Hoa Vũ bé bỏng của tôi, sao lại độc mồm thế này. Thật muốn khóa cái miệng ồn ào của cậu. Dùng tay thì bất tiện, vậy tôi dùng cách cơ bản nhất vậy."
Hoa Vũ kinh hãi, cắn chặt môi, muốn né đầu đi lại không thể cử động, lực tay Hạo Dương quá mạnh. Hoa Vũ nhắm chặt mắt, dừng lại, khốn kiếp, dừng lại. Hàn Thiên, Cứu tôi!!
" Dừng lại đi..."
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, các nữ sinh kinh hãi nhìn qua,
Hạo Dương dừng động tác lại cũng nhìn về nói phát ra âm thanh, chợt thấy Hàn Thiên tựa lưng vô cửa, khoanh tay lại, chân bắt chéo, khuôn mặt vô cảm nhìn màn vui trước mắt.
Các nữ sinh run run, đứng qua một bên không dám ho hé. Họ sợ Hàn Thiên sẽ ghét bỏ họ, ánh mắt áy naý nhìn Hàn Thiên. Riêng Hạo Dương thì làm sao chịu ngoan như vậy? Hắn chính là muốn cơ hội đạp tên điện hạ chết tiệt kia xuống!
" Zô... Hàn Thiên. Sao vậy?? Muốn vui sao?? Không được đâu, Hoa Vũ là tôi lấy trước rồi. "
Hoa Vũ mừng rỡ nhìn Hàn Thiên, ánh mắt hi vọng, nước mắt tuôn ra. Nhưng lập tức thu lại, cậu chợt nhận ra, cảnh tượng quá xấu hổ này, cậu không muốn Hàn Thiên thấy được, vùng vẫy muốn dùng tay khép áo lại. Nhục nhã, vô cùng nhục nhã.
" Anh nghĩ tôi cần sao?! Nực cười. Đừng hiểu lầm, tôi chỉ lên để xem cho rõ thôi!"
Hàn Thiên chẳng biết khi nãy hắn
Khó chịu là vì sao, chắc là do có trò vui mà không mời hắn, chắc chắn vậy!Chắc chắn không phải vì thương cảm cho tên kia !!
Hoa Vũ cảm thấy tim muốn vỡ nát ra rồi, đơ người nhìn Hàn Thiên, không muốn tin vào những lời hắn nói khi nãy, Hàn Thiên không phải như vậy.
" Hể?? Thật không?? Vậy cậu đừng có ngăn cảm xúc của tôi nữa nhá!!"
Hạo Dương dòm Hoa Vũ đang thất thần trước mặt, cúi đầu vui vẻ hôn vào má cậu. Một khắc này Hoa Vũ thật sự chịu không nổi nữa, giống như người dân nghèo bị chèn ép phải dùng cả tính mạng mà vùng lên, cậu dồn hết sức dùng chân đạp Hạo Dương ra, Hạo Dương bất ngờ bị đau buông tay. Hoa Vũ hét lên, tức giận nhục nhã cậu chịu đủ rồi:
" Anh Con mẹ nó kinh tởm! Cút đi! Cút hết đi! Các người, khốn kiếp, cút hết cho tôi!"
Hàn Thiên cười khẩy, chậm rãi đến trước mặt Hoa Vũ, ngồi xuống, đem áo khoác của hắn ra trùm lên người che đi phần da thịt trắng nỏn lộ ra của cậu, có chút yêu thích xoa đầu Hoa Vũ.
" Như vậy mới đúng là Hoa Vũ của tôi.
Hàn thiên tôi không cần con chó biết sủa nhưng không biết cắn người. Tôi nói điều này với cậu bao nhiêu lần rồi??"
Hoa Vũ chịu ủy khuất, ôm chầm lấy Hàn Thiên, mặc kệ lời nói mỉa mai đó, được nằm trong vòng tay của Hàn Thiên là tốt nhất, là mong muốn cả đời cậu. Hiện tại cậu rất cần cảm giác được bảo vệ, người này, lại vô cùng ấm áp. Hàn Thiên xoa đầu cậu, tựa tiếu phi tiếu nói:
" Nhưng nếu cậu là con chó cắn lại chủ, tôi sẽ cho cậu hối hận!"
Đây là câu nói mỗi ngày Hoa Vũ đều nghe, đã sớm quen, từ lâu đã không còn xem như lời cảnh cáo rồi, cậu ôm chặt Hàn Thiên:
" Tôi sẽ không bao giờ phản bội thiếu gia, ..... Hàn Thiên, bây giờ ....về nhà nhé?!"
Nói xong liền an tâm thiếp đi trong vòng tay ấm áp của Hàn Thiên, cậu mệt lắm rôì. Không biết là đang ngủ hay bất tỉnh.
Hàn Thiên ôm Hoa Vũ đi xuống cầu thang, liếc nhìn vật nhỏ đang ngủ, thật là một con chó trung thành, nếu khi nãy cậu không đạp Hạo Dương ra thì hắn thật sự sẽ đánh chết Hạo Dương, Hàn Thiên hắn không cho phép kẻ nào vấy bẩn đồ của mình. Huống chi Hoa Vũ lại là đồ tốt nhất. Ngoan ngoãn nghe lời như vậy, hắn lại phấn khích suy nghĩ tiếp trò gì để hành thứ đồ này. Đúng là một thú vui tao nhã mà.
Hoa Vũ, về nhà thôi!
***********************************
#Dê.