Ăn xong bữa tối, Sở Nhuế ngồi trong vườn hoa chơi đùa với hai quái vật nhỏ.
Gió đêm rất lạnh, anh cũng hơi mệt. Nhưng ở trong trò chơi luôn phải căng chặt dây thần kinh thì mỗi một phút giây ở bên ngoài đều trở nên thật quý giá.
Anh ngẩng đầu cảm nhận cơn gió, yên bình, lặng lẽ. Đôi khi anh sẽ hoảng hốt một chút, không biết những hiểm nguy của thế giới này có phải chỉ là một mộng cảnh hay không, đến tột cùng thì mọi thứ phải chăng chỉ là một giấc mộng, khi tỉnh giấc thì anh có thể quay về cuộc sống trước đây?
Ống quần bị ai đó kéo kéo, anh cúi đầu, là Khoa Đế.
Không phải mộng.
Anh khẽ cười, xoa đầu Khoa Đế, bắt được quả cầu Bàng Kỷ ném đến. Khoa Đế lùi về sau, nhặt lấy quả cầu.
Khoa Đế nhặt quả cầu nhưng lại không ném qua cho Bàng Kỷ. Bàng Kỷ nghiêng đầu khó hiểu nhìn bạn.
"Nếu anh mệt thì vẫn nên đi nghỉ ngơi." Khoa Đế nói.
Sở Nhuế sửng sốt một chút.
"Em có thể chơi với bạn ấy, tối nay anh vẫn còn phải vào trò chơi đúng không?"
Sở Nhuế kinh ngạc nhìn đứa trẻ trước mặt. Sau đó lại nghĩ không biết em đã ở trong thế giới kia bao lâu, nếu xét kỹ bối phận thì có khả năng còn là bà cố tổ của mình.
"Được rồi." Anh gật gật đầu, quyết định nghe lời "bà cố tổ".
Trong phòng khách tầng hai, Đường Kiền đang cấn hạt dưa, ló đầu xuống nhìn Khoa Đế đang nói chuyện với Sở Nhuế.
"Hai người họ nói bằng tiếng gì vậy? Sao tôi nghe chẳng hiểu câu nào?"
Đường Kiền đang nói với Thương Ly Việt và Bạch Linh, nhưng không ai không trả lời cậu. Cậu lại quay đầu nhìn, hai anh em này đang ngồi xem TV, hoàn toàn không muốn phản ứng.
"Này, có gì hay mà cứ coi hoài vậy?" Đường Kiền nhìn sang TV, một gương mặt quỷ dữ tợn chiếm đầy toàn màn hình.
"A!" Đường Kiền không kịp chuẩn bị liền bị dọa sợ.
Bạch Linh ghét bỏ liếc mắt: "Nhát cáy như thế, có còn là pháp sư không hả?"
"Hai người đang xem cái quỷ gì vậy?!"
Bạch Linh: "Kayako Saeki đó."
"Sao hai người không cảnh báo trước chứ!"
Đường Kiền bụm mặt trốn trong góc sô pha run bần bật, cho đến khi Sở Nhuế đi vào, cậu bật dậy từ sô pha, nhào tới chỗ anh, ôm lấy cánh tay Sở Nhuế: "Sở Nhuế ơi chạy mau, bọn họ đang xem phim ma!"
Sở Nhuế vừa nghe xong, còn chưa kịp chờ nghe thêm động tĩnh gì đã thoăn thoắt chạy lên lầu.
"Chậc chậc chậc..." Bạch Linh, người có tình yêu to bự dành cho phim kinh dị, vừa cắn hạt dưa vừa nhìn hai bóng dáng sợ mất mật của bọn họ, tặc lưỡi: "Nhát quá là nhát! Đúng không, Thương Ly Việt?"
Thương Ly Việt chỉ tay vào TV: "Phim ma này có con quỷ xếp thứ hai toàn cầu."
"Ồ? Cũng có phải là khổng bố nhất đâu!" Bạch Linh khinh thường nói.
Thương Trọng Lệ luôn ngồi trên sô pha tầng ba, nhìn thấy Sở Nhuế và Đường Kiền cùng nhau chạy lên thì hỏi: "Hai người bị ma đuổi?" Sở Nhuế còn đỡ một chút, dù anh sợ hãi thì biểu hiện cũng không quá rõ ràng, nhưng còn Đường Kiền thì sắc mặt trắng bệch, chân cũng đang phát run.
"Tôi... Tôi về phòng nghỉ ngơi trước..." Đường Kiền nghĩ lại mà sợ, vội vã đi về phòng mình.
Thương Trọng Lệ lại kiểm tra Sở Nhuế, Sở Nhuế mở to mắt nhìn cậu, cậu quên mất phải nói gì.
"Sao cậu không đi nghỉ một chút, bây giờ vẫn còn sớm, có thể ngủ thêm một giấc." Sở Nhuế nói.
Thương Trọng Lệ nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng nhớ lại mình muốn nói gì: "Ông nội nói rằng sau khi vào phó bản khó thì không cần phải mỗi ngày đều cần vào trò chơi. Anh có thể thoải mái hơn một chút." Chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy Sở Nhuế mệt mỏi như thế nào, đặc biệt là quầng thâm dưới đáy mắt, quả thực khiến cậu đau lòng.
"Mỗi ngày không cần phải vào trò chơi?"
"Ừm."
"Vậy thì khi nào mới vào?" Sở Nhuế tương đối chú ý đến điểm này.
Thương Trọng Lệ lấy tấm card ra, giơ hai chữ "Tầm Bí" lên cho Sở Nhuế nhìn: "Anh nhìn này, khi hai chữ này phát sáng thì nó đang nhắc nhở chúng ta đúng 0 giờ ngày hôm sau phải vào trò chơi.
Sở Nhuế nhìn tấm card, bên trên không có chữ phát sáng, chỉ có hai chữ màu vàng.
Thương Trọng Lệ cất tấm card, ngập ngừng nói dù không hiểu mình đang nói gì: "Cho nên... Anh không cần phải quá li lắng... Trước tiên cứ thả lỏng một chút, hoặc là... ngày mai có thể làm chuyện gì đó để xả stress. Anh thấy sao?"
"Xả stress? Ý cậu là làm gì?" Anh thấy cậu lại lảng tránh ánh mắt mình, hai tay còn lóng ngóng không biết đặt đâu.
Không ngờ tâm tư của mình lại bị chọc phá, Thương Trọng Lệ một là không làm, hai là phải làm đến cùng: "Bình thường khi nghỉ phép anh thích làm gì?"
Sở Nhuế: "Tôi? Đọc sách, xem phim."
Chính là nó!
Thương Trọng Lệ siết tay thành quyền: "Hay là ngày mai tôi chở anh đi xem phim, xả stress một chút, được không?"
Sở Nhuế liếc nhìn cậu, cho rằng mình nghe lầm: "Thật ra tôi không sao cả, làm như vậy quá phiền cho cậu."
"Không có!" Sợ Sở Nhuế lại từ chối, Thương Trọng Lệ nhanh chóng nói: "Anh cứ chọn phim mình thích xem đi, tôi có thể chở anh đi được. Xong rồi, sớm ngày mai tôi đến tìm anh!" Nói xong, cậu vội vã chạy ào về phòng mình.
Sở Nhuế đứng im tại chỗ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thương Trọng Lệ quay về phòng thì tìm sách hướng dẫn hẹn hò trên giá sách đọc, nhưng cảm thấy những thứ này quá mức sáo rỗng.
Lòng bàn tay cậu đổ mồ hôi, đầu óc hỗn độn suy ngẫm lại bộ dạng khi nãy của mình, đẹp trai hay là ngu ngốc đây? Tự nhiên hay mất tự nhiên?
Cậu lớn như thế này nhưng lại là lần đầu tiên thích một người, hoàn toàn không biết phải làm gì, cậu đọc xong sách thì lại mở máy tính lên, xem 33 bộ phim điện ảnh tốt nhất khi đi hẹn hò.
Dù đã biết việc vào phó bản khó cũng không cần gấp gáp như lúc trước nhưng Sở Nhuế vẫn không dám lơ là cảnh giác. Anh chuẩn bị tốt hết mọi thứ, ngồi chờ đồng hồ điểm 0 giờ. Đến 0 giờ 1 phút, anh vẫn còn ngồi ở trong phòng thì mới yên lòng.
Sáng sớm hôm sau, Thương Trọng Lệ đã ngồi trong phòng khách, giả bộ đọc sách.
Trên TV có nói rằng muốn gây ấn tượng với người mình thích thì phải tìm hiểu sở thích của người đó trước, hốt thuốc trị đúng bệnh.
Sở Nhuế thích đọc sách, Thương Trọng Lệ đặc biệt chuẩn bị hai quyển sách, đều là sách do nhân viên hiệu sách đề cử, chắc chắn không sai được!
Cửa phòng mở ra, Thương Trọng Lệ liền ưỡn lưng ngồi thẳng, ra vẻ đang chăm chú đọc sách.
"Thương Trọng Lệ?"
Thương Trọng Lệ ngẩng đầu mỉm cười: "Dậy sớm thế?"
Sở Nhuế nghi hoặc nhìn cậu.
Không đợi Sở Nhuế nói, Thương Trọng Lệ đã giơ quyển sách trên tay lên: "À, tôi đang đọc sách."
Sở Nhuế: Anh cũng đâu có hỏi. Còn có...
Sở Nhuế nhìn cuốn sách Thương Trọng Lệ đang cầm, nhan đề là hai chữ to: Cấu trúc.
...
Thương Trọng Lệ... Đọc cái này?
Thương Trọng Lệ hồn nhiên không biết hành vi của mình không hề hợp lý, cậu vẫn đắc ý dạt dào nghĩ rằng quyển sách này là do cậu đã hỏi riêng nhân viên bán sách, có một cuốn sách nào dành riêng cho người thông minh hay không thì nhân viên đã đưa quyển này cho cậu.
"Lát nữa chúng ta sẽ xem phim gì vậy?" Thương Trọng Lệ khép sách, làm bộ như vô tình hỏi đến.
Sở Nhuế vẫn đứng yên không nhúc nhích, biểu tình có chút khó xử.
Thương Trọng Lệ bỗng có cảm giác bất an: "Đừng nói là anh chưa xem..."
Sở Nhuế gật gật đầu, Thương Trọng Lệ đành thở dài: "Vậy bây giờ anh xem đi, hay là tôi giúp anh chọn?"
"Nhất định phải đi xem à?" Sở Nhuế hỏi cậu, không biết khi nào sẽ lại vào trò chơi, Sở Nhuế muốn ở nhà.
Thương Trọng Lệ ngẩn ra một chút, nhìn anh chằm chằm: "Anh... Anh không muốn đi với tôi?"
Thanh niên trai tráng 24 tuổi trước mặt đột nhiên trở thành một chú chó nhỏ bơ vơ giữa trời mưa, đôi mắt rũ xuống nhìn thế nào cũng thấy thật đáng thương, Sở Nhuế đành xua tay: "Không có..." Anh lấy điện thoại ra: "Vậy... Vậy để tôi xem thử!"
Thương Trọng Lệ liền chuyển đổi tâm tình trong nháy mắt: "Anh cứ xem anh thích cáci gì, bây giờ chúng ta xuống lấy xe, tôi lái xe, còn anh trên đường đi kiểm tra cũng được."
Thương Trọng Lệ gấp không chờ nổi vẫn có chút do dự, cuối cùng không dám nắm tay Sở Nhuế, hai tay áp ra phía sau, gọi Sở Nhuế đi xuống: "Tôi đi lấy xe, anh mau ra ngoài nha."
Sở Nhuế: "..." Tại sao anh lại cảm thấy hôm nay Thương Trọng Lệ ấu trĩ như vậy, tuy bình thường cũng ấu trĩ nhưng hôm nay lại chẳng khác gì một thằng nhóc con.
Anh thở dài, nhoẻn miệng cười.
Thương Trọng Lệ trăm triệu lần không thể nghĩ ra được sẽ có một ngày cậu ngồi trong rạp chiếu phim xem phim tài liệu.
5000 năm có dài không?
Thương Trọng Lệ ngồi ngốc tại chỗ, cậu không biết 5000 năm có dài hay không, cậu chỉ biết hơn một tiếng xem phim cậu như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than.
"Sao thế? Cậu không thích à?" Sở Nhuế thấy cậu không có phản ứng gì, tiến sát lại hỏi.
Âm thanh trong rạp chiếu phim rất tốt, Sở Nhuế cần phải tiến sát lại gần Thương Trọng Lệ thì mới nói chuyện với nhau được.
Ánh sáng trên màn hình chiếu lên gương mặt của Sở Nhuế, hai hàng lông mi dài hắt bóng xuống đầy sinh động, đôi mắt to tròn trong veo như nước xuân khiến trái tim Thương Trọng Lệ bị siết chặt, thình thịch thình thịch đập nhanh.
Đẹp... Đẹp quá!
Quanh quẩn ngay chóp mũi là mùi xà phòng dịu nhẹ, hầu kết của cậu lăn lộn lên xuống, Thương Trọng Lệ gian nan lắc đầu rồi lại vội vàng gật đầu: "Thích!" Nhưng mà là thích anh.
Sở Nhuế nghi hoặc dựa lưng vào ghế của mình. Thằng nhóc này, thật kỳ lạ...
Trái tim bùm bùm nảy lên không ngừng, Thương Trọng Lệ xem phim nhưng suy nghĩ sớm đã thành một mớ rối tung, hồn vía lên mây, khi bộ phim kết thúc, Sở Nhuế gọi cậu rời đi thì cậu mới phản ứng lại. Cậu ảo não không thôi, sao phim chiếu nhanh thế, cậu còn chưa hưởng thụ đủ thế giới hai người cùng Sở Nhuế mà!
Thương Trọng Lệ nhìn đồng hồ, 10 giờ 21 phút sáng, bọn họ còn có thể ăn trưa, buổi chiều lại đi dạo công viên hay chỗ nào đó khác, nếu Sở Nhuế muốn, cậu còn có thể dẫn Sở Nhuế đi chơi, quán cà phê hay quán trà gì đó.
Ảo tưởng rất tốt đẹp, Thương Trọng Lệ đã tính toán xong, lời còn chưa kịp nói ra thì cậu lại thấy Sở Nhuế ngưng trọng đứng tại chỗ.
"Sao vậy?" Thương Trọng Lệ hỏi.
Sở Nhuế cầm tấm card, quay đầu nhìn cậu, hai chữ Tầm Bí bên trên lập lòe ánh sáng mong manh.
"Chúng ta về chuẩn bị thôi." Sở Nhuế nói.
"Sắp trưa rồi, hay chúng ta đi ăn trước?"
Sở Nhuế không còn tâm trạng ăn uống gì: "Về rồi ăn, khi về cũng đã gần 12 giờ, vừa lúc để ăn cơm."
Thương Trọng Lệ nghe thấy tiếng vụn vỡ trong lòng.
Hẹn hò tươi đẹp của cậu, cứ như thế nát tan...
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Sở Nhuế: Thứ gì nát?
Thương Trọng Lệ: Trái tim xử nam mong manh yếu ớt của em