Đường đi còn tối hơn cả bên ngoài, đèn pin phát ra từ một chiếc điện thoại nhập nhoạng giữa không trung. Thương Trọng Lệ nắm chặt tay Sở Nhuế, lòng bàn tay luôn cảm nhận được hơi ấm từ người nọ giúp anh không còn sợ hãi như lúc đầu, chỉ nhắm mắt an tâm theo sau Thương Trọng Lệ. Những người ở phía sau cũng không nhìn thấy đường, chỉ biết đi theo, không dị nghị gì.
"Anh cúi thấp xuống một chút được không? Đầu tôi đụng trần rồi, đau quá!" Lê Mạn buồn bã nói, Trương Dịch Lỗi bèn cúi thấp người xuống.
"Ngại quá, bây giờ ổn hơn chưa?" Trương Dịch Lỗi hỏi.
Lê Mạn gật đầu, nắm chặt người Trương Dịch Lỗi: "Anh trai, anh thật tốt!"
Trương Dịch Lỗi ngại ngùng cười cười: "Em là một cô gái, ở đây lại không an toàn, sau này cứ tìm anh, anh sẽ bảo vệ em."
Từ "chết" này đâm trúng nội tâm của họ, Lê Mạn không ngờ mình lại bị Thương Trọng Lệ chỉ đích danh, hai mắt to tròn ầng ậc nước: "Xin lỗi, tôi không cố ý."
Thương Trọng Lệ hừ một tiếng, tiếp tục dẫn đường đi.
Diêm Trí Vĩ ở phía sau khinh thường Thương Trọng Lệ đi đầu, thấp giọng nói: "Chỉ có chút xíu bản lĩnh, ra vẻ cái gì!"
Đường đi không biết kéo dài đến đâu, Diêm Trí Vĩ đi sau cùng, mệt đến thở dốc. Cậu là sinh viên, ngày thường cũng có tập luyện. Nhưng khi nãy ở bên ngoài đã tốn rất nhiều sức lực, bây giờ còn mò mẫm đi trong bóng tối, thở cũng không nổi, vì vậy phải dựa vào vách tường nghỉ mệt một chút.
Vách tường... Sao lại mềm như vậy?
Mò tay xuống, trong lòng bàn tay lại cảm nhận được một lớp vải dệt thô ráp.
Diêm Trí Vĩ tò mò mở đèn pin điện thoại để xem thử.
Trước mặt cậu là một người đàn ông mặc quần áo cổ đại đang nhắm chặt mắt, cả người chỉ còn một lớp da trắng bệch dán vào xương cốt, trên mặt còn nổi những mạch máu tím đen.
"A —" Diêm Trí Vĩ sợ hãi la lên.
"Xảy ra chuyện gì?" Trương Dịch Lỗi đi trước Diêm Trí Vĩ nhìn qua, lại nhìn về vách tường, kinh ngạc há hốc.
Không chỉ có một vách tường, mà là cả hai bên đều dùng xác người để dựng lên.
Cả con đường được xây bằng xác, từ phía sau, đến phía trước.
Bọn họ đi giữa một đường hầm xác người.
Ba người họ trắng bệch cả mặt, chân run rẩy không thể khống chế. truyện đam mỹ
"A, trời ơi!" Lê Mạn sợ hãi ré lên.
Sở Nhuế nghe thấy tiếng động thì mở mắt, vừa liếc mắt qua hai bên tường được chiếu sáng thì thấy dọc bờ tường toàn là xác người. Những cái xác trắng phủ bụi như đã hòa làm một với bức tường.
Sở Nhuế sợ đến phát run.
Thương Trọng Lệ cảm nhận được, cậu âm thầm tức giận với ba người kia quấy nhiễu đến quái vật. Cậu có đèn pin, đã sớm nhìn thấy những cái xác này, đồng thời cũng biết chúng chỉ đang tạm thời ngủ say, nếu không có tiếng động thì sẽ không tỉnh lại, cho nên mới bảo ba người họ đừng nói chuyện, đừng phát ra tiếng động quá lớn, cuối cùng vẫn là như thế này.
"Đi mau! Nhanh lên!" Trương Dịch Lỗi hô to với Diêm Trí Vĩ ngã oạch xuống đất vì hai chân mềm nhũn. Diêm Trí Vĩ run rẩy gật đầu, bò dậy.
Cậu không muốn đi sau cùng!
Đúng rồi!
Thương Trọng Lệ! Người này có kiếm, còn rất mạnh, chỉ cần đi bên cạnh người này thì sẽ an toàn!
Diêm Trí Vĩ nghĩ xong, nghiêng ngả lảo đảo đi lên đẩy Trương Dịch Lỗi và Đường Kiền phía trước, KHI muốn đẩy Sở Nhuế ra thì Thương Trọng Lệ đã nhìn cậu bằng ánh mắt âm lãnh. Cậu bị ánh mắt của Thương Trọng Lệ dọa sợ, không dám nhúc nhích.
"Cái thằng Diêm Trí Vĩ này!" Trương Dịch Lỗi mắng.
Lê Mạn sợ hãi nói: "Hay là chúng ta cũng đi lên phía trước đi?"
Trương Dịch Lỗi cảm giác mình bị coi thường: "Không sao, em yên tâm, những cái xác này chết lâu rồi, sẽ không sống lại đâu."
"Thật không?" Lê Mạn hỏi, cô lấy hết can đảm liếc mắt nhìn những cái xác trên tường, đối diện cô là một đôi mắt của một người phụ nữ, cả con mắt chỉ toàn tròng trắng và những tơ máu xanh nhợt nhạt.
Khoan đã.
Là một cái xác thì khi mở mắt sẽ lộ tròng trắng ư?
Lê Mạn run cả người, trái tim bùm bùm đập muốn vọt ra khỏi cổ họng.
"Nước ở đâu chảy ra vậy?" Một giọt nước rơi xuống cổ, Trương Dịch Lỗi tò mò hỏi: "Lê Mạn, em đổ mồ hôi hả?"
"Sống... Sống..."
Người phụ nữ trên lưng hắn không ngừng run rẩy, nói lắp bắp không rõ ràng, Trương Dịch Lỗi cho rằng cô xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu trấn an: "Sao vậy Lê Mạn? Em đừng sợ, chúng ta sẽ thoát ra khỏi đây nhanh thôi..."
Nhưng khi vừa ngẩng đầu, hắn cũng đã thấy những cái xác vô hồn kia đang mở mắt trừng trừng.
"Sống! Chúng còn sống!" Trương Dịch Lỗi hô to.
Bát quái điên cuồng xoay tròn, Đường Kiền không thể khống chế được, ngẩng đầu nhìn Thương Trọng Lệ. Thương Trọng Lệ thầm mắng một tiếng, chỉ huy: "Chạy ngay!" Nói xong, cậu dẫn Sở Nhuế liều mạng chạy về phía trước.
Đường Kiền chạy theo sau, hai tay ôm đầu, mặt nhăn như khổ qua: "Tổn thọ, tổn thọ!" Bát quái của cậu đã cảnh báo trước rằng trong này có thứ không tốt, cho nên suốt quãng đường đi cậu chỉ nhìn xuống mặt đất chứ không dám ngẩng đầu, quả nhiên là có chuyện, cậu không cần nhìn cũng biết.
Xung quanh vang lên những tiếng nức nở rầm rì, bức tường hai bên chuyển động, tro bụi vì chấn động mà rơi xuống trên người bọn họ. Những cái xác đang ngủ say đang từ từ thức tỉnh.
Những cái xác đã bị đánh thức ở phía sau đang nhào về phía bọn họ, Lê Mạn bị một con túm lấy tóc, cô a a a mà thét chói tai: "Anh Lỗi, cứu em!"
Trương Dịch Lỗi rút dao chém về phía cổ của cái xác kia, trong lòng thầm mắng đồ đàn bà phiền phức rồi chạy nhanh hơn về phía trước.
Sở Nhuế chạy không bao lâu thì không thể chống đỡ nổi vì thể lực đã cạn kiệt, anh thở hổn hển, đầu đau như búa bổ nhưng cũng không dám nói gì, anh cố gắng không kéo chân sau. Hai bắp chân đã rã rời không còn cảm giác, anh ngẩng đầu muốn nhìn thử đã chạy đến nơi này, có phải đã ra ngoài chưa thì một cái xác thò nửa người xuống từ trên cao, hai tròng mắt trắng dã đối diện với Sở Nhuế, hai tay nó vươn ra muốn bắt lấy anh, Sở Nhuế nín thở, thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
Anh liều mạng chạy nhanh hơn, mắt cá chân bị những bàn tay lạnh lẽo sờ đến, xúc cảm dính nhớp khiến anh nổi da gà cả người.
Không biết chạy bao lâu, con đường vẫn như không có điểm cuối, Sở Nhuế gần như đã tuyệt vọng, phía sau lại truyền đến tiếng khóc la của ba người kia càng khiến anh thêm tâm phiền ý loạn.
Tại sao con đường này lại dài như vậy?
Sở Nhuế hít sâu một hơi nhìn hai bên đường, phía trước có một cái xác thò nửa người xuống, lơ lửng giữa không trung, cả người cứng đờ giật giật.
Cảm giác quen thuộc giúp Sở Nhuế nhận ra rằng bọn họ luôn chạy vòng quanh một chỗ.
Thương Trọng Lệ hiển nhiên cũng đã nhận ra, cậu đối diện với Sở Nhuế, gật đầu một cái.
"Đường Kiền, cùng tôi phá nát hai bên."
"Gì cơ?" Đường Kiền không suy nghĩ được gì nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, cậu phóng vài lá bùa lên tường, hai người cùng niệm bùa chú, trong nháy mắt trên tường xuất hiện vài lỗ trống: "Sao lại phải làm vậy?" Không phải cần chạy thật nhanh để thoát ra khỏi đây à?
"Chúng ta... chúng ta... chạy... vòng quanh!"
Nghe thấy lời Sở Nhuế, Đường Kiền chấn kinh: "Chẳng trách lại chạy lâu thế, ra là chạy điên cuồng theo một đường thẳng cũng không phải biện pháp."
Thiếu chống đỡ, bức tường mục nát dần sụp đổ, nhưng bầy xác sống vẫn không có vấn đề gì.
"Nơi này... hẳn là... hẳn là... một huyệt mộ." Sở Nhuế suy đoán, thuận tiện lau tro bụi trên mặt.
"Huyệt mộ?" Đường Kiền chậc lưỡi: "Tôi đã nói phong thủy chỗ này kỳ quái như huyệt mộ rồi, ra vậy, chờ tôi một chút!" Cậu vừa chạy vừa xác định phương hướng của can Khám, sau đó chỉ vào một hướng: "Cho nổ ở đây!"
Bùa nổ có sát thương không lớn, nhiều chỗ trống cũng không hoàn chỉnh, Thương Trọng Lệ không phóng bùa nữa, rút thanh kiếm từ trong lòng bàn tay ra, một đường chém về phương hướng mà Đường Kiền chỉ. Một đạo quang sáng lên, những gương mặt dữ tợn trắng bệch của đám xác sống bị cuốn vào rồi biến mất theo vụ nổ.
Phía trước có một con đường mới, hai mắt Đường Kiền phát sáng: "Là nơi này, mau vào đi."
Vừa dứt lời, Diêm Trí Vĩ luôn chạy sau không nói năng gì liền đẩy Sở Nhuế ra rồi chạy vào.
Khi Diêm Trí Vĩ vừa chạy vào trong, tro bụi trên bức tường trước mặt hai người Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ ầm ầm đổ xuống, xuất hiện thêm một con đường mới mà Diêm Trí Vĩ không nhìn thấy.
"Cậu ấy... cậu ấy không thấy!" Lê Mạn kinh hô.
Sở Nhuế bị Diêm Trí Vĩ đẩy ra đã được Thương Trọng Lệ kịp thời ôm lấy, cậu không thèm quan tâm mà hừ lạnh một tiếng.
"Ra là vậy, chẳng trách chúng ta luôn chạy vòng quanh vì đường đi bị bức tường di động che khuất. Chúng ta không nhìn thấy cửa vào nên mới không biết mình vẫn luôn đi thành vòng tròn." Đường Kiền phân tích.
"Mặc kệ cậu ta, vào trước đi." Thương Trọng Lệ nói.
Lời cậu nói là thật, không phải không muốn quản, mà là không thể quản, ai biết được bức tường xác sống này lại di động lúc nào, bọn họ không thể cứ chờ mãi ở đây.
Những xác sống ở phía sau càng tiến lại gần, âm thanh gào rống gần trong gang tấc, mọi người không hề do dự nữa, bắt đầu đi vào con đường mới.
"Ha ha, an toàn rồi, an toàn rồi!" Diêm Trí Vĩ khôi phục tâm tình, cậu giơ đèn pin lên xem, vách tường không còn xác sống, cậu nhếch miệng cười, xem ra mấy người kia đều có bản lĩnh cả, đi theo họ chắc chắn an toàn. Lê Mạn và Trương Dịch Lỗi nhìn cũng mạnh nhưng trên thực tế lại yếu như sên, không dùng được. Cũng may là cậu thông minh, có mắt nhìn người!
"Tôi nói này..." Cậu xoay người muốn hỏi những người còn lại muốn đi tiếp như thế nào, nhưng ở sau lưng cậu chỉ là một bức tường xám tro.
Con đường đen nhánh trống rỗng trước mặt cậu vang lên tiếng nước chảy.