Ngôi trường có dương khí dồi dào bỗng xuất hiện một vật quái.
"Buổi tối âm khí dày đặc cho nên quái vật đều nhân cơ hội chạy ra ngoài."
"Đều chạy ra ngoài?" Bạch Linh nghi hoặc hỏi.
Thương Trọng Lệ đáp: "Âm khí ở đây rất nặng, hơn nữa còn cách xa khu dân cư, trở thành một không gian khép kín, tự nhiên cũng sẽ cung cấp một luồng âm khí lưu động, chẳng lẽ em nghĩ ở đây chỉ có một vật quái thôi?"
Bạch Linh hơi chau mày: "Vậy Ly Việt làm sao đây? Cậu ấy sẽ không xảy ra việc gì đâu đúng không anh?"
"Chúng ta cứ quan sát trước đã."
Bạch Linh gật gật đầu, Thương Trọng Lệ nắm lấy tay Sở Nhuế: "Anh đi theo tôi, kẻo đi lạc."
Bạch Linh gian xảo nhìn: "Hai người các anh..."
Ánh mắt đầy ám chỉ khiến Sở Nhuế thấp thỏm trong lòng, vội vàng nói: "Đi nhanh thôi!"
Giấu đầu lòi đuôi, che che giấu giấu... Bạch Linh "á à" một tiếng, được chui rèn dưới nền văn hóa của "hủ", cô cũng tính là một người có am hiểu nhất định. Thương Trọng Lệ quan tâm đến Sở Nhuế như thế, nếu anh ấy không thích Sở Nhuế thì đầu cô chẳng khác gì đầu đá!
Ba người đứng trước cửa WC, hành lang đen nhánh không còn thấy gì.
Vật quái đến đây thì biến mất, Thương Trọng Lệ rút kiếm ra trước làm động tác thủ, ánh kiếm bàng bạc sáng lóa giữa màn đêm.
Trong nháy mắt khi cửa vừa mở, Thương Trọng Lệ liền dán bùa lên cửa, ba người vào trong, cánh cửa đóng lại.
Ba người bị nhốt ở trong WC.
Bạch Linh ở gần cửa nhất hoảng sợ, nhìn ra ngoài, tay đặt lên cửa nhưng không cảm nhận được một chút linh khí nào, bây giờ cô mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đạo sĩ khi tìm quỷ đều dựa vào quỷ khí, càng nhiều oán khí thì càng nhiều âm khí, nếu không có quỷ khí trên người quái vật thì đó có lẽ là loại quái vật mạnh đến mức Bạch Linh khó lòng đối phó.
"Thương Trọng Lệ!" Bạch Linh sợ hãi gọi.
Thương Trọng Lệ ngưng trọng đi đến trước buồng WC.
"Anh làm gì...?" Bạch Linh hỏi.
Thương Trọng Lệ không trả lời, dùng một chân đá cửa, bên trong không có gì, dù là người hay quái vật.
Cánh cửa bị đập mạnh vang lên âm thanh chói tai, Bạch Linh khó hiểu hỏi: "Anh làm gì vậy? Thương Trọng Lệ! Thương Trọng..." Nói chưa xong, Sở Nhuế đã bất an đè lên bả vai cô.
"Đừng lo." Anh rất tin tưởng Thương Trọng Lệ, luôn rất tin tưởng.
Những cánh cửa lần lượt được mở ra, buồng vệ sinh cuối cùng lại rất kỳ quái. Các buồng vệ sinh khác đều có cửa thấp, che một nửa, phần trên còn thấp hơn cả buồng của nhà vệ sinh nữ, nhưng buồng vệ sinh nam cuối cùng này lại bị che kín hoàn toàn.
Đá văng cánh cửa cuối cùng ra, họ thấy Thương Ly Việt nằm ở bên trong, ngửa đầu lên cao, nhìn qua có vẻ đã mất ý thức.
"Ly Việt!"
Sở Nhuế giật mình, không có gió, không ngửi thấy mùi gì, cho nên anh mới không phát hiện ra tung tích của Thương Ly Việt, không ngờ cậu bé lại ở gần như vậy.
Bạch Linh gọi Thương Ly Việt tỉnh dậy.
Thương Ly Việt mơ hồ tỉnh lại, nhìn thấy tình cảnh của mình thì khiếp đảm: "Sao em lại ở đây?"
"Tôi cũng muốn hỏi cậu lắm đấy, sao cậu lại chạy vào WC nam tầng 3?!" Còn ở trong buồng cuối cùng nữa!
Sở Nhuế chú ý đến buồng vệ sinh cuối cùng này, bên trong có rất nhiều dấu vết màu nâu đen, gần như chiếm hơn nửa vách tường, phần ở giữa có màu sắc đậm nhất, sau đó lan ra xung quanh trong phạm vi hình tròn.
"Mau ra ngoài đi!" Bạch Linh đỡ Thương Ly Việt chóng mặt ra ngoài.
Thương Ly Việt mặt một chiếc áo hoodie màu xanh biển, nhìn từ xa giống màu linh thể của vật quá, Sở Nhuế đăm chiêu một chút.
"Đi mau lên đi mau lên!" Bạch Linh gấp không chờ nổi muốn ra khỏi đây, cô có chút kiêng kỵ với nhà vệ sinh nam này.
Bây giờ là 12 giờ đêm, WC âm trầm quỷ dị, không một ai muốn ở lại đây lâu, cho dù trong lòng còn nghi vấn nhưng mọi người vẫn đồng loạt đi ra ngoài.
Thương Trọng Lệ đi đầu, thử đẩy cửa, đẩy hai cái vẫn không có phản ứng gì.
Bạch Linh ở phía sau kinh ngạc: "Sao vậy? Không mở ra được?"
Thương Trọng Lệ không tin nổi lại thử đẩy cửa, vẫn không thể mở ra. Nếu cậu sử dụng sức mạnh thì cánh cửa này phỏng chừng hỏng mất, còn phải bồi thường cho nhà trường, nhưng vấn đề là làm sao giải thích được vì sao nửa đêm bọn họ lại ở trong trường, còn phá hoại vật tư của trường.
Bạch Linh: "Anh thử dùng bùa xem?" Nói xong, cô mới nhớ ra mình không thể dùng bùa ở trong trường: "Trời ơi, chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây ư? Thương Trọng Lệ, không phải anh thích cậy mạnh lắm sao, nếu có quái vật nhào ra thì giao cho anh đó, anh cố gắng bảo vệ em... bọn em nha!"
Lải nhải ồn ào đau cả lỗ tai, Thương Trọng Lệ nhẫn tâm nói: "Bây giờ anh phá cửa, ngày mai trường em có truy cứu, anh nói là do em làm."
"Này! Sao anh lại như thế, anh có còn là anh của em không..." Thiếu chút nữa Bạch Linh không đỡ nổi Thương Ly Việt nhưng vẫn gân cổ lên chí chóe với Thương Trọng Lệ, bên cạnh đó còn phải cảnh giác xung quanh sợ quái vật tập kích, quả thực mệt chết cô rồi.
Hai anh em cãi nhau, Sở Nhuế tiến lên thử mở cửa.
Cửa kẽo kẹt mở ra.
Thương Trọng Lệ và Bạch Linh ngây ngốc nhìn cánh cửa mở rộng.
Sở Nhuế nói: "Kéo cửa vào trong để mở."
Đẩy ra ngoài, hiển nhiên không mở được.
Bạch Linh phản ứng lại đầu tiên, ha ha ha cười: "Thương Trọng Lệ, anh khờ ghê!"
Nháo nhào cả ngày, nghi thần nghi quỷ, cuối cùng là cửa kéo vào trong, nếu là người khác thì không sao, ấy vậy mà lại là Sở Nhuế phát hiện ra chuyện này, Thương Trọng Lệ thấp thỏm nhìn anh, chỉ thấy đôi mắt to tròn nhìn mình bất đắc dĩ, nhiều hơn cả là ý cười, cậu liền xấu hổ ngay tại chỗ.
"Anh... Tôi..." Cậu ấp úng, quay sang Bạch Linh: "Em cũng có phát hiện ra đâu, em học ở đây mà còn không biết mở cửa kiểu gì!"
Bạch Linh liền á khẩu không trả lời được, bĩu môi có chút không phục nhưng không biết phản bác như thế nào.
Đúng là Thương Trọng Lệ là tên đáng ghét nhất!
Khi hai người vẫn còn cãi nhau, Sở Nhuế quay đầu nhìn.
Bên ngoài cửa sổ, hàng cây bạch xào xạt theo ngọn gió, lá cây chao nghiên, có thể nhìn thấy tháp điện ở phía xa."
"Chúng ta ra ngoài trước đi." Hai đứa nhỏ cãi nhau vô cùng ồn ào, Sở Nhuế lắc đầu thở dài, chỉ tay ra ngoài cửa.
Thương Trọng Lệ sợ Sở Nhuế hiểu lầm, vừa đi vừa giải thích: "Tôi lo có quái vật tấn công nên quả cảnh giác, không chú ý đến cửa mở như vậy, anh... Anh đừng..."
Sở Nhuế nhoẻn miệng cười, nụ cười tươi hạ gục Thương Trọng Lệ trong chớp mắt: "Tôi không hiểu lầm."
Bạch Linh quan sát cẩn thận từ phía sau, không ngờ tảng băng Thương Trọng Lệ cũng có ngày phơi phới gió xuân như thế này.
Sân trường tĩnh lặng cũng không khác gì so với trước, có vẻ là họ đã cẩn thận quá mức, hoặc có lẽ "đối phương" cũng không muốn đối chọi với hai người có đạo hạnh ở đây, tóm lại, cả bốn người đều bình an ra ngoài.
Bác bảo vệ đứng trước cổng, chỉ tay vào đồng hồ, lải nhải: "Sao mà lâu thế hả, mấy anh chị không làm chuyện gì xấu đi? Bây giờ mấy người trẻ tuổi mấy người lắm, buổi tối..."
Gần đây vừa mới có một đứa nhỏ xấu sổ bỏ mạng, không thể qua loa tắc trách được!
Bạch Linh ngon ngọt đáp lời.
"Lần sau không được vào nữa! Có tới nữa tôi cũng không mở cửa đâu!"
"Dạ dạ dạ. Làm phiền bác quá, bác vất vả rồi, lần sau bọn cháu sẽ không đến trường muộn như vậy nữa!
Bác bảo vệ vẫn lải nhải ở phía sau, nhìn theo chiếc Porsche vun vút lao đi.
Khi chiếc xe khuất dạng, bác bảo vệ đóng cửa phòng bảo vệ, nhìn thoáng ra ngoài. Trường học vào buổi tối càng thêm đáng sợ, cho dù đã sống hơn nửa đời người, bác bảo vệ vẫn không khỏi phát run.
Học sinh nữ kia... Chết thảm quá, ngã từ trên tầng thượng của khu dạy học, thân thể ngã xuống đất nát bấy, máu bắn tung tóe.
Ông dời mắt, một mình ngồi xuống ghế, không còn buồn ngủ nữa nên mở TV lên, bật volume lớn nhất.
Bỗng nhiên ông cảm thấy có chuyện không đúng.
Khi vào nhóm người kia có ba người, vì sao đi ra lại có tới bốn người?
Cửa phòng đóng kín đột nhiên xuất hiện một luồng gió, luồn qua mắt cá chân và cổ áo của ông.
Ông không có phản ứng gì, tiếp tục xem TV, không dám nhìn ra cửa, giống như không nhận thấy được vừa xuất hiện một ngọn gió bất định.
Nhưng nhìn từ trên cao, mái tóc muối tâm đã lấm tấm mồ hôi.
...
Trên xe thể thao, Bạch Linh đeo "Tỳ Hưu" cho Thương Ly Việt, lúc này cậu mới từ từ tỉnh táo lại.
"Đã nói với cậu nhiều rồi không được tháo ra, cậu cũng rõ thể chất của mình mà, không chú ý một chút là sẽ câu thông với sinh vật dị giới..."
Thương Ly Việt ngây ngẩn vài phút mới rõ ràng được vừa xảy ra chuyện gì, cậu biết mình vừa ở trong nhà vệ sinh nam tầng 3, sắc mặt trắng bệnh nghĩ lại thôi cũng thấy sợ.
"Tôi không làm khác được, thầy thể dục đã nhắc nhở hai lần rồi, đi học không được đeo trang sức, nên tôi đành bỏ nó trong ngăn kéo, hôm đó xảy ra chuyện của Nhan Tú Văn đột ngột quá nên quên mất lấy vòng tay."
Bạch Linh tiếc hận: "Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, để quỷ chiếm xác cậu một lần đi thì cậu sẽ biết mùi sợ hãi!"
Sở Nhuế ngồi ở phía trước không khỏi cảm thấy buồn cười, rõ ràng Thương Ly Việt là anh, ngày thường ở chung với nhau Bạch Linh lại luôn là người ở vế trên.
Sở Nhuế nhìn qua gương, quan sát Thương Ly Việt, hỏi: "Em còn nhớ chuyện buổi tối như thế nào không?"
Đồng tử Thương Ly Việt co rút lại, bắt đầu tường thuật.
"Khi em đến trường vẫn còn chưa đến 8 giờ, vẫn còn sớm, em lên lớp lấy vòng tay, mới vừa lấy vòng tay từ ngăn kéo hộc bàn ra đột nhiên nghe thấy tiếng người nói chuyện, rõ ràng trong lớp không có một ai, thanh âm của người nọ lại như kề sát bên tai em vậy. Lúc đó em đã nhận ra có thứ không sạch sẽ xuất hiện, lớp của em đối diện với WC nam tầng 3, nhìn qua cửa sổ, em thấy trước cửa WC có người đang nhìn mình, sau đó em không còn nhớ gì nữa..."
Mặt Bạch Linh trắng như tờ giấy: "WC nam tầng 3..."
"WC nam tầng 3 làm sao?" Sở Nhuế đã thấy Bạch Linh kỳ quái từ khi còn ở trong trường, còn cả dấu vết ở buồng vệ sinh cuối cùng.
Sở Nhuế không học về pháp y nhưng có thể nhận ra đó là vết máu khô dùng thuốc màu che lấp lại.
Sơn trắng trên tường cũng khác với những buồng vệ sinh khác, hẳn là vết máu bị bắn lên tường nên có người dùng sơn trắng đè lên, thời gian trôi qua lâu nên màu đỏ sẫm chuyển thành màu nâu, trong bóng tối nhìn không rõ sẽ thành màu đen.
Bạch Linh thần bí nhìn ra bãi đất trống ngoài cửa sổ xe rồi từ từ nói.
"Có một người từng chết ở WC nam tầng 3. Khoảng mười năm trước, một nam sinh thích đàn ông, quan hệ bậy bạ với nhiều người, những người đó chụp ảnh giường chiếu của người đó lại, phát tán trong trường, người đó nghĩ quẩn nên vào WC tự sát."