Nhận ra người gọi mình là Thương Trọng Lệ, Sở Nhuế oán giận liếc cậu một cái.
"Sao vậy? Sao anh lại bị tôi dọa rồi?" Thương Trọng Lệ đùa giỡn nói.
Vừa rồi Sở Nhuế quá tập trung về phía vật quái phía sau cây cổ thụ, do đó anh cũng không chú ý đến tiếng bước chân và khí vị phía sau lưng: "Không có gì..." Có lẽ Thương Trọng Lệ cũng biết một chút chuyện liên quan đến người kia?
Sở Nhuế bèn hỏi: "Tôi hỏi cậu một chuyện."
Có chuyện muốn hỏi mình, trông cỏ vẻ cũng rất nghiêm trọng, Thương Trọng Lệ kinh ngạc gật gật đầu: "Anh cứ hỏi, tôi biết gì sẽ nói hết, giữa chúng ta không có gì phải giấu giếm!"
Vừa dứt lời, Sở Nhuế liền sửng sốt, anh cố tình bỏ qua trái tim đang đập nhanh hơn: "Vật quái ở bên cạnh ông nội cậu, cậu có biết chút gì không?"
Thương Trọng Lệ suy nghĩ một chút, đáp: "Tôi chỉ biết vị đó là một tiền bối rất mạnh, từng vào ảo cảnh cuối cùng, đáng tiếc thân thể hư hao, linh hồn cũng bị hút vào, chỉ còn lại một chút u hồn. Tôi nghe ông nội nói rằng ngài ấy là người Hồng Môn có thiên phú đặc biệt nhất trong vòng trăm năm qua, cũng là người từng tiếp cận gần nhất đến chân tướng của ảo cảnh."
Thiên phú đặc biệt nhất trong vòng trăm năm qua... Sở Nhuế có cảm giác đã từng nghe điều này ở đâu đó, ánh mắt chăm chú nhìn Thương Trọng Lệ.
Đó không phải là đánh giá của ông nội Thương dành cho Thương Trọng Lệ ư?!
Sở Nhuế có chút xấu hổ.
"Sao vậy?" Thương Trọng Lệ khó hiểu hỏi.
"Không, không có gì đâu." Ông Thương không nói cho Thương Trọng Lệ biết thì hẳn có lý do, bây giờ không biết khi nào sẽ vào ảo cảnh, tốt nhất không nên quy trách nhiệm về phía Thương Trọng Lệ.
Thương Trọng Lệ hồ nghi nheo mắt, cúi sát về phía Sở Nhuế: "'Sao muộn rồi mà anh không ngủ?"
Hơi thở của đối phương kề sát, gió lạnh không ngừng chuyển động, Sở Nhuế quay đầu đi: "Không ngủ được."
"...?" Thương Trọng Lệ lại tiến sát hơn để nhìn anh, ánh mắt tràn ngập lo lắng "Anh không khỏe à?"
Giọng điệu không đứng đắn thì thôi, vậy mà cậu ấy lại có vẻ vô cùng nghiêm túc, không hề có chút nào đùa giỡn, Sở Nhuế không tự nhiên chớp chớp mắt, ánh mắt của Thương Trọng Lệ rất gần anh, vô cùng thuần khiết.
Thật kỳ lạ, ngay từ đầu Thương Trọng Lệ không có thái độ tốt với anh, bản tính của cậu cũng không tốt, y hệt trẻ con, nhưng đôi khi cậu cũng trầm ổn đáng tin cậy như thế này, ví dụ như khi vào ảo cảnh, khi anh gặp nguy hiểm.
Sở Nhuế nhìn thẳng về phía Thương Trọng Lệ, cậu hơi sửng sốt, cười khẽ: "Anh sao thế?"
Sở Nhuế lắc lắc đầu.
Bỗng nhiên trời nổi gió.
Thời tiết ở thành phố A có sự chênh lệch lớn về nhiệt độ giữa ngày và đêm, buổi tối chỉ có mấy độ, hơn nữa biệt thự nhà họ Thương còn ở trên núi, một cơn gió không lớn không nhỏ cũng đủ khiến Sở Nhuế rét run.
Thương Trọng Lệ nhìn thấy, kéo anh vào trong nhà: "Nhanh đi ngủ thôi, không chừng ngày mai phải vào ảo cảnh, sẽ ngày càng khó khăn hơn, cố gắng giữ gìn sức khỏe một chút mới tốt."
Sở Nhuế mím môi, ánh mắt dừng trên bàn tay to lớn đang bao bọc lấy tay mình.
Khó hiểu nhất là tính tình lỗ mãng đan xen với sự dịu dàng.
Anh có thể nhận thấy Thương Trọng Lệ thoạt nhìn kiêu ngạo khó gần nhưng nội tâm thành thật chín chắn, tiếp xúc lâu ngày khó lòng mà không động tâm.
"Gì cơ?" Người đi ở phía trước đột ngột dừng lại.
"Hả?"
Sở Nhuế chợt phát hiện ra anh thấp giọng nỉ non, không cẩn thận nói suy nghĩ của mình ra, nhưng nhìn bộ dạng của Thương Trọng Lệ có lẽ là không nghe rõ.
Sở Nhuế đỏ bừng mặt, không khỏi lùi về sau: "Không... Không có gì!"
Thương Trọng Lệ nhướng mày, cẩn thận dò hỏi: "Tôi rõ ràng nghe thấy động tâm gì đó?"
"Cậu nghe lầm rồi!" Sở Nhuế nhoáng cái đã chạy vào trong nhà, nhanh chân vào phòng, đóng kín cửa lại. Động tác của Thương Trọng Lệ còn nhanh hơn, khi anh chuẩn bị đóng cửa đã lách được người vào trong.
"Cậu làm gì..." Sở Nhuế kinh ngạc.
Thương Trọng Lệ toe toét cười: "Tôi ngủ với anh, không phải anh không ngủ được hả?"
Đùa giỡn cái gì vậy!
"Cậu... Cậu đừng có... náo loạn!"
Thương Trọng Lệ kéo anh lên giường nằm: "Không hề náo không hề quậy, ngủ với người yêu có thể nâng cao chất lượng giấc ngủ, anh thông minh như thế mà không biết à?"
Lời ngụy biện từ đâu ra thế!
Sở Nhuế muốn phản bác lại nhận ra mình không thể nói được gì, ngực phập phòng lên xuống không ngừng, tật nói lắp lại tái phát: "Cậu... cậu ra... ra ngoài!"
Khi đang nói, anh đã bị Thương Trọng Lệ ôm lên giường, trái tim hốt hoang run lên.
Anh bị nhét vào trong chăn, Thương Trọng Lệ cũng nhanh chóng chui vào cùng.
Đêm hôm khuy khoắt, cô nam quả nam, Thương Trọng Lệ ngứa ngáy tay chân muốn làm gì đó, Sở Nhuế ngay lập tức đứng phắt dậy, lần thứ hai lại bị ôm bế lên giường.
"Đừng quậy." Giọng nói của Thương Trọng Lệ trầm thấp, ánh mắt nhìn thấy vài viên thuốc an thần ở góc giường: "Tôi không làm gì cả, chỉ ngủ thôi, anh cứ nhắm mắt lại đi, đừng nghĩ nhiều."
Tay của Thương Trọng Lệ đặt yên trên bụng anh, thật sự không làm gì cả. Sở Nhuế không khỏi cảm thấy anh lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, vành tai đỏ lên, cuối cùng ngoan ngoãn lại.
Bàn tay to lớn không ngừng vỗ về giúp cả người anh dần ấm lên, tinh thần cũng bình tĩnh hơn. Qua một lúc, quả thật là buồn ngủ.
"Cảm ơn."
Thương Trọng Lệ nằm nghiêng, yên lặng ngắm nhìn Sở Nhuế, ánh mắt như muốn vẽ lại gương mặt của anh: "Không có gì..." Tay chân của Sở Nhuế lạnh hơn so với người bình thường một chút, Thương Trọng Lệ không khỏi nhíu mày.
Sức khỏe kém, nhiều phiền muộn, sao mà có thể ngủ ngon được, phải nghĩ cách giúp anh ấy điều tiết lại sức khỏe thôi.
Cậu lại nghĩ đến nghi ngờ của mình về Hoa Lạc Thâm, nếu nghi ngờ của cậu trở thành sự thật, quả thực đây là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Sở Nhuế rất quan trọng.
Cho nên cậu phải tìm cách làm sáng tỏ chuyện này.
Nhiều thế hệ của Hồng Môn đã bị nguyền rủa, người mạnh nhất của mỗi thế hệ đều có số phận với dây dưa với ảo cảnh, khó thoát khỏi vận rủi, hoặc là chết, hoặc là tinh thần bị hủy diệt, trở thành một cái xác không hồn.
Cậu luôn khinh thường số mệnh, không tin số mệnh, không muốn phục tùng số mệnh, bây giờ cậu muốn liều mạng một phen.
Cậu tin cậu không giống Hoa Lạc Thâm, ít nhất vì Sở Nhuế, cậu có thể tiếp tục sống sót, cậu muốn Sở Nhuế cũng sống sót, nhất định phải có cách phá hủy ảo cảnh.
Không bao lâu sau, bên cạnh truyền đến tiếng hít thở nhợt nhạt. Ánh mắt Thương Trọng Lệ vô cùng dịu dàng, ôm chặt anh vào lòng, cằm tựa lên trán của anh: "Tên lừa đảo này, rõ ràng anh đã nói động tâm rồi..."
Cậu có thể hiểu được vì sao anh không chắc chắn cũng như không an tâm, nhưng không sao cả, tình yêu của cậu sẽ không thay đổi.
"Ngủ ngon, Sở Nhuế của em."
***
Ánh mặt trời buổi sớm vừa soi rọi vào phòng, Sở Nhuế liền mở bừng mắt.
Rất hiếm khi anh không dùng thuốc mà lại ngủ ngon. Anh nhìn thời gian, anh ngủ khoảng tám tiếng, tám tiếng, đúng là quá xa xỉ với anh, nhìn kỹ thì...
Sao anh lại nằm trong lòng của Thương Trọng Lệ?
Thương Trọng Lệ cũng từ từ mở mắt, sau khi nhìn thấy anh thì nở một nụ cười còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời: "Chào anh." Nói xong lại ôm anh chặt hơn.
"...!"
Sáng sớm, Sở Nhuế đã cảm nhận được trái tim đập như sấm rền, anh muốn đẩy Thương Trọng Lệ ra thì cửa phòng bất ngờ bật mở, Đường Kiền và Bạch Linh nháo nhào chạy vào.
"Của tôi, của tôi!"
"Cái gì mà của cậu, là tôi mua mà!"
"Tôi nhìn thấy trước thì là của tôi, bây giờ cậu ăn nhờ ở đậu nhà họ Thương mà còn dám tranh đồ với tôi à!"
"Tìm anh Sở Nhuế phân xử..." Nói được một nửa thì Đường KIền nhìn thấy hai người đang thân mật với nhau ở trên giường.
Đường Kiền và Bạch Linh liền quên mất tranh đồ ăn của nhau: "Hai anh... tiến triển nhanh thế?!" Lên giường luôn rồi? Fuck!
Hai mắt Bạch Linh sáng lấp lánh, đáng tiếc không có điện thoại ở đây, chụp cho bạn học xem.
"Hai anh cứ tiếp tục, đừng để ý đến tụi em..." Nói xong, hai thiếu niên bước đều bước ra ngoài.
Hai người nằm trên giường mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.
"Ư..." Vừa mới sáng sớm, Sở Nhuế bắt đầu thẹn thùng, Thương Trọng Lệ xốc chăn lên, xoay người rời đi, cậu đứng chắn ánh mặt trời, bóng đổ xuống tấm chăn: "Tôi ra ngoài trước, anh cứ nghỉ ngơi đi, anh muốn ăn gì không?"
Phía sau không có câu trở lời, Thương Trọng Lệ không nhụt chí: "Ăn sanwich trứng gà với sữa bò nhé?"
Người phía sau cuối cùng cũng "ừm" một tiếng, Thương Trọng Lệ không khỏi cong cong khóe miệng.
Thương Trọng Lệ rời đi đã lâu, Sở Nhuế vẫn ngồi im trên giường không nhúc nhích. Anh kéo chăn lên, chống cằm phát ngốc.