Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 151: Chương 123.2



"Lửa cháy, kho lúa lửa cháy rồi." Ban Họa hô xong câu này, liền nhanh chóng tránh ra đằng sau doanh trướng, đợi những binh lính khác trong doanh trướng đều chạy đến, bộ dáng nàng vội vàng chen trong đám người này.

"Nhanh cứu hỏa, quản chặt quân doanh, không để kẻ khả nghi ra ngoài!"

Thạch Tấn nghe kho lúa bốc cháy, không khiếp sợ chút nào, hắn ra ngoài, nhìn thấy lửa trong kho lúa rất nhanh bị dập tắt, nhìn thoáng qua bốn phía: "Bắt được kẻ khả nghi không có

Lúc này có tên lính báo lại, nói vừa rồi hắn ta nói chuyện cùng một thiếu niên làn da trắng nõn.

Thiếu niên làn da trắng nõn?

Trong lòng Thạch Tấn âm thầm kinh nghi*, chẳng lẽ là Ban Họa tự mình xuất thủ?

*Ngạc nhiên + nghi ngờ

Đợi lửa tắt, hắn phát hiện có chút lửa nhỏ chưa tàn tản ra ánh sáng xanh thăm thẳm: "Cái đó là... bột phốt pho?"

Bột phốt pho là thứ nghệ nhân gánh xiếc cần dùng, nhưng tay nghề này không truyền ra ngoài, trừ phi trong nhà mình nuôi loại người làm nghề này, mới có thể hiểu rõ nội tình trong đó, xem ra thực sự là tác phẩm của Ban Họa, trong Kinh Thành người nào không biết Ban gia nuôi không ít nghệ nhân gánh xiếc.

Thế nhưng nàng có mưu đồ gì, chút lửa ấy căn bản không đốt nổi kho lúa, đây là một đống lương thực, không phải một đống giấy dễ cháy.

Hắn nghĩ mãi không thông, đợi các binh sĩ mệt mỏi trở lại trong doanh trướng nghỉ ngơi, hắn mới trở lại chủ trướng. Hắn vừa ngồi lên giường, trên cổ liền nhiều hơn một thanh kiếm lạnh buốt.

"Quận Chúa, ngươi không nên tới." Hắn nhắm lại mắt: "Nếu hiện tại ta lên tiếng, ngươi không thể sống mà ra khỏi cái trướng này."

"Gì mà nên hay không nên chứ. " Ban Họa chuyển hắn tới chính diện, cười tủm tỉm nói: "Ta tin tưởng hiện tại rất nhiều người đều ngủ như chết, coi như khua chiêng gõ trống cũng không thể tỉnh lại."

Vừa rồi nàng ném trong kho lúa, không chỉ là bột phốt pho dễ cháy, mà còn có thuốc bột thôi miên, chỉ cần là người ngửi được mùi khói, đều sẽ không tự giác mệt rã rời.

Thạch Tấn hơi biến sắc: "Đây mới là mục đích chủ yếu của ngươi?"

Ban Họa cười không nói.

Thạch Tấn mở mắt ra, nhìn Ban Họa trước mắt ăn mặc như binh sĩ, dưới ánh nến mờ ảo, mặt nàng nhìn có chút ảm đạm, nhưng cặp mắt kia, lại sáng như sao. Hắn dời ánh mắt: "Quận chúa thật có thủ đoạn, Thạch mỗ không bì kịp."

" Không phải Thạch Tướng quân cũng phái mật thám vào trong thành sao?" Ban Họa cười: "Chúng ta như nhau thôi."

Thạch Tấn giơ cằm lên: " Nếu Quận Chúa muốn động tay thì nhanh lên đi." Hắn do dự một chút: "Động thủ đi, ra ngoài từ cửa doanh phía tây, bên kia phòng thủ yếu, càng có lợi hơn với Quận Chúa."

"Ta muốn giết ngươi, ngươi còn giúp ta nghĩ đường lui?" Ban Họa không nhịn cười được: "Ngươi thật thú vị."

Ánh mắt nàng quét một lần trên mặt Thạch Tấn: "Dung mạo ngươi anh tuấn như vậy, ta thật không nỡ động thủ với ngươi." Nói xong, bỗng nhiên nàng trở tay thu hồi kiếm, hung hăng đập vào ót Thạch Tấn, Thạch Tấn hét lên rồi ngã gục.

"Quận Chúa!" Một sĩ binh đi đến, là đầu bếp trong quân doanh: "Chúng ta đi mau." Nói xong lời này, hắn và một binh sĩ khác nhìn không thu hút chút nào nhét Thạch Tấn vào túi vải màu đen, sau đó đưa người ra khỏi trướng.

Toàn bộ doanh trướng quân triều đình yên tĩnh, chỉ có tiếng ngáy đứt quãng truyền tới.

Mắt Ban Họa nhìn bốn phía, nói: "Vây bên này lại, lấy đi toàn bộ vũ khí."

Nàng không phải chính nhân quân tử, cũng không phải danh tướng tuyệt thế, nếu như dùng chút thủ đoạn có thể thắng nhẹ nhàng, nàng tuyệt đối không từ chối. Đầu bếp này thuộc cấp bậc tôn tử* của Ban gia, trên mặt không có liên quan đến Ban gia, trên thực tế lại là"Nhân mạch" của Ban gia trong quân đội.

*cháu trai

Thân là lão đại trong đám đầu bếp, không ai thích hợp hơn hắn để hạ thuốc mê trong canh. Cộng thêm lương thảo đều đã mốc meo, coi như hương vị cơm canh có gì không đúng, mọi người cũng chỉ nghĩ thực phẩm không đúng, mà không phải cơm có vấn đề.

Thuốc của binh đầu bếp, cộng thêm nàng ném những thứ kia vào khó lúa, đủ để những kẻ này ngủ ngon một trận.

Nhưng hi vọng ngày mai bọn họ tỉnh lại, phát hiện mình áo quần rách rưới, toàn bộ vũ khí bị thu, sẽ không quá kinh ngạc.

Ra quân doanh, Ban Họa dẫn thân vệ trở lại huyện Thanh Tùng, nhưng còn chưa vào cửa thành, nàng lập tức phát hiện chỗ không đúng, vội vàng đưa tay để mọi người dừng lại: "Toàn bộ dập tắt đuốc, trên cửa thành có vấn đề."

Đám thân vệ nhao nhao dập đuốc, nhảy xuống lưng ngựa né tránh bên cạnh, để phòng cung tiễn trên cửa thành thủ sẽ nhắm về chỗ họ.

Nhưng trên cửa thành không có mưa tên rơi xuống, ngược lại có người đốt bó đuốc lên, đứng trên cửa thành:

"Người phía dưới... Là Quận Chúa sao?"

Ban Họa nghe giọng nói này có chút quen tai, hình như là Triệu Trọng?

Mắt nàng nhìn thân vệ bên người, ra hiệu bọn họ không nên động, mình chạy chậm đến đổi một vị trí mới nói: "Là ta."

"Họa Họa. " Bỗng nhiên Dung Hà xuất hiện trên cửa thành, y xuất hiện bên cạnh bó đuốc, nói về chỗ tối như mực bên dưới: " Ta xuống đón nàng."

Ban Họa sững sờ nhìn Dung Hà trên cửa thành, rất nhanh cửa thành mở rộng, Dung Hà cưỡi bạch mã, thân mang kim giáp đi tới, ánh lửa đỏ rực chiếu sáng gương mặt y, nhìn vui mừng cực kỳ.

Ban Họa từ dưới đất đứng lên, nhìn bó đuốc chung quanh Dung Hà, nhịn không được nói: "Ta ở đây!"

Dung Hà nhảy xuống ngựa lưng, giơ bó đuốc bước nhanh đi tới chỗ Ban Họa, đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh buốt của nàng: "Đi, chúng ta đi vào."

"Chàng ngốc thế, sao lao ra như không muốn sống nữa như vậy?" Ban Họa tùy ý để y nắm chặt tay mình: "Lỡ như có người bắt ta, cố ý dụ chàng ra thì chàng có còn mạng không?"

"Nếu họ bắt nàng, thì cũng là nắm lấy mạng ta, nếu như có thể chết cùng nàng, làm một đôi uyên ương bỏ mạng, cũng rất tốt."

"Nói hươu nói vượn. " Ban Họa nhịn không được gõ trên đầu giáp của y một cái: "Này, đầu lắc một cái, ta nghe thấy tiếng nước, có phải bị vô nước rồi không?"

Một đoàn người vào, Dung Hà phát hiện trong tay hai binh lính giơ lên một túi vải đen to, nhịn không được dừng bước lại nhìn thêm mấy lần: "Trong này là gì?"

Nhìn giống như người?

"Há, vừa rồi ta thuận tay bắt cóc Tướng Quân bên kia của bọn chúng."

Dung Hà sửng sốt, Tướng Quân... Thạch Tấn?

"Trói hắn thì có hữu dụng gì, ném hắn đi đi. " Dung Hà lãnh khốc vô tình nói :" Chỉ cần hắn thất bại, thì không còn tác dụng gì với triều đình nữa."

" Vô dụng với triều đình nhưng hữu dụng với ta. " Ban Họa thật lòng nói : " Người này có chút năng lực, dùng cho chàng cũng tốt."

"Không cần!" Dung Hà trực tiếp từ chối.

Ban Họa: ...

Đây là tật xấu gì?

Cũng may hai phu thê không vì chuyện Thạch Tấn mà cãi nhau, Ban Họa và Dung Hà trở về phủ đệ lâm thời, nàng cởi áo giáp trên người, ngáp một cái nằm trên giường : "Sao chàng lại tới đây?"

Kế hoạch ban đầu không phải y ở lại tiến đánh Vĩnh Châu, nàng đến huyện Thanh Tùng sao?

"Kế hoạch thay đổi. " Dung Hà thấy hốc mắt nàng ứ đọng máu nhàn nhạt, đau lòng sờ lên đó : "Mấy ngày nay không nghỉ ngơi cho tốt sao?"

"Cũng không phải, gì mà danh sách sổ sách ta xem đến đau đầu rồi. " Ban Họa đạp giày trên chân một cái, giày bẹp một tiếng rơi trên mặt đất, nàng ngay cả vớ cũng chẳng muốn cởi, mơ mơ màng màng nói câu "Chàng tới thì ta yên tâm rồi", sau đó ngủ say.

Dung Hà thấy nàng mệt mỏi thành dạng này, thay nàng cởi vớ, dùng nước nóng lau sạch chân nàng, phát hiện lòng bàn chân trắng nõn non mịn của nàng, có hai "gai" bọng máu, liền tìm một cây ngân châm dùng rượu khử trùng, nhẹ nhàng chọc bọng máu, bôi thuốc xong, mới nhét cả người nàng vào chăn.

Buổi sáng ngày hôm sau, Dung Hà nghe ngoài cửa có động tĩnh, mặc ngoại bào ôm giày ra cửa: "Có chuyện gì?"

Triệu Trọng thấy ngoại bào y không ngay ngắn, bộ dáng ôm giày, đầu tiên là sửng sốt, mới nói: "Chủ công, Thạch Tấn tỉnh rồi."

"Ta lập tức đi gặp hắn."

Thạch Tấn tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong một căn phòng, trên người đắp chăn bông sạch sẽ, trong nháy mắt hắn kịp phản ứng, mình bị phản quân mang đi.

Toàn thân hắn vô lực ngồi trên giường, còn chưa kịp xuống đất, đã thấy một binh sĩ đẩy cửa tiến đến, nhìn hắn một cái lại vội vàng rời đi.

Cũng không lâu lắm, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Dung Hà đẩy cửa đi đến.

Nhìn người tới là Dung Hà, Thạch Tấn cười lạnh nói: "Thành An Hầu thật sự là có bản lãnh, vậy mà giấu diếm tới huyện Thanh Tùng. Nhưng bản lãnh lớn nhất của ngươi không phải lừa gạt được Trường Thanh vương tới bên này, mà là để một nữ tử vì ngươi mạo hiểm đến trại địch."

Triệu Trọng nghe nói như thế, muốn giải thích hai câu thay Dung Hà, lại bị Dung Hà cắt đứt.

"Ở điểm này, ta cũng rất bội phục mình. " Dung Hà mỉm cười nói : " Nếu Thạch đại nhân không quen nhìn, chỉ có thể mong ngươi lượng thứ, phu nhân nhà ta hết lần này tới lần khác đối tốt với ta như vậy, ta cũng chẳng còn cách nào khác."

"Ngươi có phải là nam nhân không?" Thạch Tấn đối với thái độ dương dương tự đắc của Dung Hà cảm thấy cực kì buồn nôn : "Dung Hà, nếu như ngươi là nam nhân, thì nên bảo vệ nàng cho tốt, đừng để nàng mạo hiểm làm chuyện như vậy."

"Thạch đại nhân dựa vào đâu để ý tới chuyện riêng giữa phu thê ta?" Dung Hà nhíu mày: "Luận công, ta và ngươi thân phận khác nhau, luận tư, hai nhà chúng ta cũng không có bao nhiêu quan hệ, Thạch đại nhân không cảm thấy mình có chút nhiều chuyện sao?"

Sắc mặt Thạch Tấn có chút khó coi, câu này của Dung Hà khiến hắn không mở miệng được.

"Thế nên mong Thạch đại nhân sau thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng xen vào việc của người khác. " Dung Hà rủ mí mắt xuống : "Chúng ta vẫn nên nói chuyện công thì phù hợp hơn."

Họa Họa nhà y không nghe lời, lấy thân mạo hiểm loại chuyện như thế, đợi nàng dậy, y sẽ dạy dỗ nàng thật tốt!