Ta Chuyển Sinh Sang Thế Giới Liên Quân Và Liên Minh

Chương 107: 107





Hoa quả sơn, ngọn núi quanh năm thực vật đều tươi tốt, cảnh quan đồi núi tạo nên những cảnh sắc tự nhiên hùng vĩ nhưng không kém phần thi vị, mơ mộng.

Thỉnh thoảng cũng có một vài loài động vật khác nhau thích chí nô đùa, nghịch ngợm tạo nên khung cảnh hệt như chốn bồng lai tiên cảnh trong những câu chuyện cổ tích mà ta hồi bé đã từng nghe kể.
" Thân Vương, ngài có chuyện gì sao ?? " Một thiếu nữ ngồi bên cạnh chiếc vương tọa mà cô gái tóc vàng đang ngồi tò mò.

" Chẳng qua ta có chút nhớ nơi đây nên quay về thôi...Cũng đã vài trăm năm trôi qua rồi...." Ngộ Không mỉm cười đáp nhưng ánh mắt nàng lại mang theo vẻ đượm buồn khó che dấu được.

" Ngài cũng thay đổi rất nhiều rồi...Nói sao nhỉ, ngài dường như càng xinh đẹp hơn trước....." Thiếu nữ vừa xoa bóp vai vừa trò chuyện cùng nàng.


" Ngươi vẫn dẻo miệng như vậy, tiểu nha đầu....Những người khác vẫn còn chứ ??..."
" Vâng, bọn chúng vẫn sống thọ được thêm vài trăm năm nữa nhờ ân huệ của ngài, nhưng ta thấy dường như ngài đang có tấm sự gì phải không ?? Ngài có thể chia sẻ cùng hầu cận thân tín nhất của ngài, đó là vinh hạnh của ta...." Thiếu nữ cũng ngừng xoa bóp mà tập trung nhìn vào Ngộ Không nói, vì nàng biết chắc chắn chủ nhân của mình đang gặp chuyện gì khó xử nên mới trở về nơi này.

" Ân....Vài tuần trước, ta sau năm trăm năm bị giam dưới Ngũ Hành Sơn thì được một người đàn ông cứu thoát ra, rồi sau đó......" Ngộ Không lần lượt kể lại những hành trình mà hai người trải qua cho hầu cận của mình nghe, những câu chuyện.

những cuộc hành trình từ lúc hai người sống cùng nhau như những dòng hồi ức bắt đầu tái hiện lại qua giọng kể hào hứng của nàng, mãi cho đến khi đến đoạn gặp Tiểu Long Nữ thì giọng nói đã mang theo mấy phần ghen tức mà chính nàng đều không nhận ra.
" Ngài có phải hay không thường bất giác nghĩ tới hắn...." Nữ hầu gái dò hỏi.

" Không bao giờ, có quỷ mới nghĩ tới hắn....." Ngộ Không tuy miệng trả lời vậy nhưng khuôn mặt nàng đỏ bừng đã bán rẻ nội tâm nàng.

" Vậy ta biết ngài mắc bệnh gì rồi ! " ; " Bệnh ??..." Ngộ Khổng nghi hoặc.
" Vâng...Theo nhận biết của ta thì ngài đã mắc phải bệnh tương tư...Mà nếu muốn trị hết bệnh này cũng rất đơn giản..." Thiếu nữ thần bí trả lời, nàng cũng kinh ngạc vì không ngờ chủ nhân mình đã thích một người sau vài trăm năm quậy phá banh trời, chỉ mong người nàng thích không bị chủ nhân mình ngược đãi đến độ tinh nhẫn tương vong thôi.

" Bệnh tương tư là bệnh quái gì ?? Sao giờ ta mới nghe qua....." Ngộ Không ngạc nhiên khi nghe nữ hầu bảo mình có bệnh nhưng vẫn kiên nhẫn nghe nàng giải thích về căn bệnh này.

" Ở nhân loại thì căn bệnh này ngài có thể hiểu như sau: Tương tư là nhớ nhung người khác một cách mòn mỏi, day dứt, bồn chồn hay có tâm trạng lo lắng không yên, đam mê kéo dài tuyệt vọng đối với người đó.

Và còn rất nhiều giai đoạn của bệnh này......" Thiếu nữ bất đắc dĩ phải giải thích cho chủ nhân mình.

" Ta chắc chắn không có những biến chứng như ngươi vừa mới giải thích...Điều đó chỉ thoáng qua đôi chút thôi..."...
" Đã gần tối rồi, để ta sai người đi làm cơm cho ngài...." Thiếu nữ không làm phiền Ngộ Không nữa mà đi ra bên ngoài dặn dò những con khỉ khác chuẩn bị tụ họp lại để chào mừng Ngộ Không quay về và để dùng chung bữa với nàng.
Trong khi dùng bữa, không khí náo nhiệt rất nhanh làm Ngộ Không tiêu đi phần nào nỗi nhớ hắn, " Đại quản gia đâu ?? " Ngộ Không nhìn một hồi vẫn không thấy thiếu nữ ban chiều nên thử hỏi một con khỉ gần đó.

" Hình như nàng chỉ ở quanh đây thôi, nữ vương...!Ngài tìm nàng có việc gì không ạ ??." Tên khỉ nghe thấy đại vương mình gọi thì vui mừng trả lời.


" Ngươi cứ tiếp tục đi..." Đạt được câu trả lời không hiểu vì nguyên do gì mà Ngộ Không càng cảm giác bất an về hầu cận của mình.
" Ngài tìm ta ?? " Thiếu nữ lại gần Ngộ Không hỏi.

" Nãy sao ta không thấy ngươi ở đây vậy ?? " Ngộ Không kì lạ khi nhìn nàng chảy mồ hôi nhiều hơn bình thường.

" Chắc lúc đó ta đang đi vệ sinh nên ngài không nhìn thấy..." Thiếu nữ trả lời qua loa làm Ngộ Không càng thêm nghi ngờ hơn nhưng cũng lười quan tâm nên trở về căn phòng mình nghỉ ngơi.
Nửa đêm, trong giấc mơ của Ngộ Không thấy rất nhiều người cùng tham gia một lễ cưới sang trọng, hoành tráng, Ở đó, có rất nhiều gương mặt nàng quen biết như Tiểu Long Nữ, Ngọc Diện và một nhân vật không biết có phải nàng nhìn lầm không....Nhưng điểm làm Ngộ Không kinh hãi hơn cả là chính nàng cũng đang dự chung đám cưới đó và là một trong nhiều nàng dâu trong đó và chú rể không ai khác là Thiên Hồ.