Bị Bóng Ma nhắm đến, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh bốn người Lôi Tấn vừa bị giết chết thảm thiết, trong lòng Lôi Bân liền nhất lên một hồi lạnh run, sự sợ hãi nhanh chóng xâm chiếm cơ thể hắn.
Có điều, như đã từng nói trước đó, bởi vì là người thừa kế Lôi gia, tâm trí Lôi Bân cũng tương đối kiên định, hắn biết rõ, nếu lức này mà hắn bỏ chạy, kết cục của hắn cũng sẽ giống như Lôi Tấn, chỉ có chính diện đối mặt, toàn lực chống trả, hắn mới nắm được chút ít khả năng sống sót chờ đợi viện binh.
Nghĩ vậy, Lôi Tấn ra sức thúc đẩy đấu khí trong cơ thể vận chuyển đến mức cực hạn, tất cả đều trút hết vào song quyền, kéo theo từng tia lôi điện ì ùng chớp tắt, dũng mãnh đánh ra Giáng Lôi Thương Sơn Quyền, đồng thời điên cuồng hét lớn
“Đăng Dương, Chu Bính, mau cùng ta hợp lực giết hắn!”
“Rõ thiếu gia!”
Ở hai bên trái phải, Đăng Dương cùng Chu Bính lập tức đồng loạt lao lên, mỗi người đều thi triển ra võ kỹ mạnh mẽ nhất của mình đánh úp đến Bóng Ma.
“Đám sâu bọ phiên nhiễu! Bách Điểu Đao” Thấy hai người Đăng Dương lao đến, Bóng Ma liền hừ lạnh một tiếng, áo bào một lần nữa phần phật tung bay, mà từ trong áo bào, một lần nữa bay ra hàng trăm con phong điểu, chia làm hai cánh mà ào ào phóng thẳng vào hai người Đăng Dương cùng Chu Bính, ngay tức khắc đẩy lui thể công của bọn hắn.
Trong khi đó, chủy thủ trên tay Bóng Ma vẫn không chút đình trệ, trực tiếp va chạm với lôi quyền của lôi Bân.
Chỉ nghe một tiếng hét thảm đau đớn vang lên, lôi quyền của Lôi Bân chưa trụ được bao lâu đã bị chủy thủ sắc nhọn dễ dàng đâm thủng, còn hắn thì phun ra một ngụm máu tươi mà bay ngược ra đằng sau năm sáu mét rồi đập mạnh xuống mặt đất cái đùng, khiến cho hắn tiếp tục đau đớn phun ra một ngụm máu nữa, đôi mắt dần dần trở nên mơ hồ.
“Thật là một đứa phế vật! Chết cũng không đáng tiếc” Bóng Ma lạnh lẽo cười, cơ thể một lần nữa bắn ra, chủy thủy sắc nhọn dương lên, nhắm ngay đầu Lôi Bân mà đâm đến.
Thế nhưng ngay vào lúc này, một tiếng quát lớn từ đằng xa bổng nhiên ập đến “Ma đầu, mau dừng tay!”
Chỉ thấy phia xa xa trên con đường mưa hôn ám, một đoàn người ngựa như nước lũ gầm thét mà đến, dẫn đầu đoàn người là một vị trung niên nam tử dáng người bệ vệ, trên tay nắm lấy ngân ảnh trường thương lập lòe lôi điện, không ai khác chính là gia chủ Lôi gia – Lôi Các.
“Ma đầu, hôm nay ngươi đừng hòng chạy thoát!”
Mà ở một đầu khác của con đường, lại tiếp tục có một đoàn người ngựa ầm ầm kéo đến, dẫn đầu là hai trung niên nam tử, một kẻ cơ bắp cuồn cuôn, một kẻ thì mập lùn chắc nịch. Trong đó, nam tử cơ bắp chính là gia chủ Hoàng Gia – Hoàng Cực Lan, còn nam tử mập lùn chính là gia chủ Ngọc Gia – Ngọc Vô Cực, đồng thời chính Ngọc Vô Cực là người vừa rồi lên tiếng.
Đang định lao đến kết liễu tính mạng của Lôi Bân lại đột ngột bị bao vây bởi hai đội nhân mã đông nghìn nghịt, Bóng Ma đúng là có chút kinh ngạc, có điều hắn tuyệt nhiên lại không hoảng sợ.
Ngược lại, Bóng Ma cực kỳ kiêu ngạo mà cười nói “Thì ra là ba tên gia chủ rác rưởi của ba đại gia tộc rác rưởi, cuối cùng các ngươi cũng chịu xuất đầu lộ diện rồi sao? Bất quá dù cho thò đầu ra thì thế nào, ha ha, ba người các ngươi còn chưa đủ tuổi để bắt được ta”
Nghe những lời kiêu ngạo không coi ai ra gì của Bóng Ma, vần trán của tam đại gia chủ lập tức nhíu lại. Gia chủ Hoàng gia - Hoàng Cực Lan liền nhướng đôi lông mày to rậm, hung dữ gầm lớn
“Giỏi cho một tên ma đầu, tưởng lợi hại ra sao, không ngờ cũng chỉ là một tên Võ Sư sơ cấp mà thôi. Còn không mau khoanh tay chịu trói, hôm nay ngươi có chạy đằng trời cũng đừng mong trốn thoát khỏi bàn tay chúng ta”
Đối với từng lời uy hiếp hồng nặc mùi vị sát khí của Hoàng Cực Lan, Bóng Ma tựu như hoàn toàn không cảm thấy tình thế bất lợi của mình, vẫn là bộ dạng khinh thường đến tận trong xương cốt mà cười lớn
“Ha ha ha, chỉ ba tên Võ Sư cao cấp các ngươi lại muốn để cho ta không đường trốn thoát, thật đúng là nực cười!”
“Tốc độ của ta, dù cho ba người các ngươi cộng lại cũng không cách nào so sánh. Lần vây bắt hôm nay, ta sẽ nhớ kỹ, các ngươi cứ ở đó mà đợi sự trả thù điên cuồng của ta đi”
“Phong Độn!” w●ebtruy●enonlin●e●com Dứt lời, trước ánh mắt khó tin của tất cả võ giả thuộc tam đại gia tộc, Bóng Ma thế nhưng lại dùng chính thanh chủy thủ của hắn, thẳng tay đâm mạnh vào bụng mình. Sau đó lại càng khó tin hơn, tại vị trí trủy thủ đâm vào lại hoàn toàn không có máu tươi phun ra, ngược lại, thay vào đó là từng cơn gió lốc màu lục nhạt ào ào tuông ra khỏi cơ thể của hắn.
Những cơn gió lốc này, vừa thoát ly khỏi cơ thể liền tựa như những sợi tơ nhện, nhanh chóng cuốn lấy người Bóng Ma, nhanh chóng biến thành một quả phong cầu, vù vù vận chuyển bay lên, mà không gian xung quang quả cầu cũng dần dần trở nên chập chờn bất ổn.
Nhưng đúng thời điểm này, một tiếng quát động trời đột ngột vang lên như muốn xé tan màn đêm
“Ma đầu, còn muốn sử dụng ‘độn thuật’ để chạy trốn ngay trước mắt lão phu, đừng có mơ. Ở lại cho ta, Bão Táp Xa Mạc!”
Đi cùng tiếng quát là từng cơn gió mạnh mang theo cát bụi mịt mù bắt đầu nổi lên, chẳng mấy chốc đã biến thành một cơn lốc khổng lồ màu vàng đất càn quét qua cơn mưa xối xả, tựa như một con rồng thực thụ lao thẳng đến quả phong cầu mà Bóng Ma đang ẩm nấp.
Chỉ nghe đùng một cái, cơn lốc khổng lồ đã nháy mắt phá tan phong cầu của Bóng Ma, không những thế còn đánh hắn bay ra mấy chục mét, cơ thể văng thẳng đến trước mặt Lôi Các và đông đảo võ giả của Lôi gia.
Bóng Ma vừa rớt xuống, đám võ giả của Lôi gia liền nháy mắt lao lên, tực tiếp không chế rồi dùng một sợi xích sắt đặc biệt, trói nết tay chân của hắn lại.
Trên lưng ngựa, thấy Bóng Ma đã hoàn toàn bị người của mình chế trụ, Lôi Các mới nở nụ cười, hướng một nóc nhà cao cao gần đó mà chắp tay, chân thành nói
“Đa tạ Triệu tổng quản lý đã ra tay giúp đỡ tam đại gia tộc chúng ta truy bắt tên ma đầu giết người không ghê tay này!”