Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 177: Thuộc tính tiềm ẩn



Lúc này, tại Thần Cung.

Thần Hoàng đang an tĩnh ngồi trên bảo toạ, vẻ mặt không hiểu vì sao toát lên sầu khổ chi sắc. Và trước mặt hắn hiện giờ chính là Thái Chiêu Dương... À không, nói đúng hơn là Thái Thần Nguyệt.

"Phụ hoàng, ngươi vẫn không muốn nhận đứa con gái này sao?" Thái Thần Nguyệt lên tiếng hỏi.

Thần Hoàng trầm mặc một lúc rồi trả lời: "Thứ lỗi, ta vẫn cần thêm thời gian để thích ứng"

Vừa nói, nội tâm Thần Hoàng cũng vừa âm thầm nguyền rủa Lý Thuần Quân thêm một trận. Rõ ràng trước khi vào đó con gái hắn bực nào đáng yêu... Thế mà bây giờ, như không tự nhiên trong đầu nàng lại mọc ra một nhân cách khác với tính cách hoàn toàn trái ngược...

Nhân cách này mỗi khi xuất hiện đều mang theo một bầu không khí ảm đạm, u ám... Thậm chí là có chút rùng rợn. Nhưng quan trọng nhất là hắn đang không biết nhân cách này có khuynh hướng ma diệt bản thể để hoàn toàn đoạt lấy quyền kiểm soát hay không...

Cho nên, con gái đáng sợ như vậy, hắn thật có chút không dám đi nhận.

Lý Thuần Quân! Tất cả đều là Lý Thuần Quân sai! Ta lẽ ra không nên cố mai mối con gái bé bỏng với tên khốn đó nha! Đây rõ ràng là một sai lầm!

Nghĩ tới đây, Thần Hoàng lại ra sức vò lên hai huyệt thái dương của mình.

Thái Thần Nguyệt khẽ thở dài một hơi. Nàng cũng không định nói gì thêm về vấn đề này nữa... Bởi vì hôm nay nàng đến đây là vì chuyện khác quan trọng hơn.

"Phụ hoàng-"

"Ta biết ngươi đang muốn hỏi cái gì" Thần Hoàng đột nhiên lên tiếng cắt ngang Thái Thần Nguyệt, một mặt u oán nói ra: "Hắn đã ra ngoài từ lâu rồi, vì ngọc bài mà ta giao cho hắn đã bị bóp nát cách đây mấy ngày... Vậy nên, ngươi đừng có vào đó đợi hắn nữa"

"Thật sao?" Thái Thần Nguyệt mừng rỡ.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của nàng nhanh chóng trầm xuống vì nàng đã nhận ra một sự thật phũ phàng: "Nhưng hắn lại không đến tìm ta... Chứng tỏ là hắn đang muốn tránh mặt ta..."

Thần Hoàng: "..."

Rồi, lại tới.

Phía bên dưới, Thái Thần Nguyệt nhìn ra bên ngoài với ánh mắt trống rỗng, miệng khẽ thì thào gì đó với một tiếng cười rất quái dị: "Hi hi hi~ Lý Thuần Quân, ngươi thật là hư quá... Chẳng phải ngươi đã hứa là sẽ cùng ta ra ngoài hay sao? Vì cái gì ngươi lại không đợi ta? Vì cái gì ngươi lại muốn trốn tránh ta?"

"Nam nhân hư nha... Phải phạt"

"Hi hi hi~"

Thần Hoàng giữ im lặng, không biết làm gì khác ngoài âm thầm phát tín hiệu cầu cứu đến chỗ mẹ ruột của Thái Chiêu Dương.

Lại nói, thật ra hắn đã sớm biết con gái mình có vấn đề kể từ lúc nàng cảm thấy phấn khích khi nhìn thấy Lý Thuần Quân bị tra tấn rồi... Nhưng mà, lúc đó hắn lại cố thôi miên bản thân rằng đó chỉ là chút cảm xúc nhất thời của nàng mà thôi...

Giờ nghĩ lại thì hắn lúc đó đã thật sự quá ngây thơ.

Hắn lẽ ra phải nghiêm túc hơn, cứng rắn hơn trong chuyện này mới đúng... Cơ mà, đến tận bây giờ mới hối hận thì đã quá muộn rồi.

Cứ như thế, điểm cừu hận mà Thần Hoàng dành cho Lý Thuần Quân liên tục +1000.

Một lúc sau, quý phi đã kịp thời đến nơi chi viện cho Thần Hoàng. Nàng tiến tới ngồi xuống trước mặt con gái mình, thần sắc lộ vẻ đau lòng nói: "Đừng như vậy nữa, mẹ sẽ bắt hắn về cho ngươi"

Lúc này Thái Thần Nguyệt mới chợt bừng tỉnh mà nhìn lại quý phi, thật ngây ngô lộ ra một nụ cười: "Không cần đâu mẹ, có bắt hắn về cũng chẳng làm gì được..."

Bị ánh mắt ngập tràn sự loạn trí kia nhìn trúng, ngay cả người mẹ ruột như quý phi cũng không nhịn được mà phát lạnh. Kể cả nụ cười ngây ngô này có xuất hiện cũng không khiến nàng cảm thấy ấm áp thêm được chút nào!

Tương tự như Thần Hoàng, điểm cừu hận của quý phi dành cho Lý Thuần Quân liên tục +10000.

"Mẹ, ta muốn lớn lên thật nhanh. Người có cách nào hữu hiệu không?" Thái Thần Nguyệt ra vẻ tung tăng cười hỏi.

"Lớn nhanh? Có thì có đấy, nhưng để làm gì chứ?" Quý phi nghi hoặc.

"Ta muốn ép hôn hắn, sau đó bắt hắn sinh con cho ta, chỉ vậy thôi"

Quý phi: "..."

Thần Hoàng: "..."

Bố tổ cái thằng ranh con đó! Ta nhất định phải lột da hắn mới hả giận!

...

...

Trên một con tiên thuyền đang rời khỏi Thần Giới, một nam nhân dung mạo bình thường đang ngồi đọc sách thì bỗng nhiên hắt hơi liên tục: "Hắt xì! Hắt xì hơi!"

"Kì quái, đến Ích Địa Cảnh rồi mà vẫn bị nhiễm phong hàn sao? Thật vô lý" Nam nhân một mặt không hiểu thấu đưa tay lên xoa xoa lỗ mũi.

Nam nhân kia dĩ nhiên chính là Lý Thuần Quân đang trên đường lẩn trốn. Hắn đã thành công trà trộn vào một con thuyền đang rời khỏi Thần Giới, và hiện tại đang rảnh rỗi không có gì làm, chỉ đành ngồi đó đọc sách một cách cực kì thảnh thơi.

"Thôi kệ đi, chuyện không quan trọng"

Cảm thấy cái hắt hơi này không có quá nhiều ý nghĩa, Lý Thuần Quân liền tùy tiện bỏ qua.

Đọc sách thêm một chút, hắn liền buông sách xuống, lại lần nữa quan sát thần thức hoá thân đang an tĩnh ngồi một góc trong thế giới tinh thần.

Nói thật, dù có nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn vẫn cứ cảm thấy thần thức hoá thân của mình trông thật là ngứa mắt.

Cái này phải nói lại đến ngày hôm đó. Sau khi song nguyên anh cùng nhau thăng hoa, chuẩn bị hoá thành thần thức thì đột nhiên, âm nguyên anh của hắn đã không chịu nghe theo khống chế, từ từ hoà tan thành vũng nước nhỏ bên cạnh dương nguyên anh.

Hắn lúc ấy cả kinh, tưởng rằng mình đã sai sót cái gì... Nhưng hoá ra không phải vậy. Âm nguyên anh không hề biến mất, bởi vì sau khi hoà tan xong, nó lại xảy ra dị biến, hoá thành lớp khiên bằng nước bao trùm lấy dương nguyên anh.

Còn hắn? Ân, hắn lúc ấy chỉ có thể trơ mắt ra nhìn âm nguyên anh tự tung tự tác mà không thể thay đổi bất kì điều gì cả.

Còn tưởng là mình sẽ có tới hai cái mạng nha... Nhưng không, đời thì làm gì đẹp đẽ như vậy được chứ?

Mộ Khuynh Tiên! Chuyện này chắc chắn là do Mộ Khuynh Tiên âm thầm đứng sau thao túng! Quay về nhất định phải thanh toán nàng một phen mới được!

Đậu đen rau muống xong, ý thức Lý Thuần Quân lại quay trở về, sâu kín thở dài một hơi: "Trên người ta có ấn ký của Lam Hồ Điệp, thật không biết nàng ta có âm thầm đi theo ta hay không nữa..."

Chuyện này không phải không có khả năng xảy ra.

Ít nhất thì trước khi về đến nhà, hắn tuyệt đối không muốn gặp lại Lam Hồ Điệp. Bởi vì trong trường hợp không có Mộ Khuynh Tiên trấn thủ, hắn có bị nàng ta bắt cóc cũng không cách nào phản kháng lại được.

"Còn rất lâu nữa mới về được lãnh địa nhân tộc... Hừm, thôi thì cứ tu luyện đi, phải tranh thủ thời gian nâng cao lực lượng tinh thần, sau này còn có cơ sở để sử dụng Thần Giác"

Nghĩ như vậy, Lý Thuần Quân liền bắt đầu minh tưởng.

...

...

Một tháng sau, Lý Thuần Quân đã trở về.

Sau khi xuống thuyền, hắn lập tức rời đi mà không nói một lời. Hắn vốn không phải thần tộc nên cũng không cần đi qua mấy khâu còn lại làm gì, cứ dứt khoát bỏ qua rồi chuồn đi cho nhanh gọn.

Điều quan trọng là hiện tại hắn không biết mình đang ở đâu. Hắn không có bản đồ để xác định vị trí của bản thân, cũng không để lại bất kì ấn ký gì ở nhà để có thể thuận tiện tìm về... Chậc, thật sự quá bất cẩn.

Sau một lúc suy nghĩ, Lý Thuần Quân đã lựa chọn tiến vào một thành trì nằm tại gần đó để thu thập thêm thông tin.

Vì đã cải trang cùng thay đổi dung mạo nên hắn lúc này trông giống hệt một người nông dân bình thường, không có gì nổi bật nên cũng không có phiền phức tìm tới.

Ghé vào một quán mì nằm bên vỉa hè, Lý Thuần Quân lại âm thầm thay đổi trang phục thành một vị đạo sĩ phong thái nho nhã, sau đó lên tiếng gọi món.

Một lát sau, cháu trai của lão chủ quán là một cậu bé mới hơn mười tuổi bưng mì mang tới, rụt rè nói: "Tiên trưởng, của ngài là năm đồng"

Lý Thuần Quân mỉm cười, móc túi một lúc rồi lấy ra một đồng bạc: "Ta không có tiền lẻ, khỏi thối lại đi... Thay vào đó, tiểu tử ngươi hãy trả lời ta một vấn đề"

Cậu bé nhận lấy đồng bạc, đôi mắt có chút sáng lên vui vẻ cười nói: "Tiên trưởng đại nhân cứ hỏi, nếu biết ta sẽ trả lời!"

"Năm nay là năm thứ mấy?"

Cậu bé ngây ra, nghi hoặc một chút rồi mới trả lời: "Năm Thiên Bảo thứ bảy mươi chín... Tiên trưởng đại nhân, đây là kiến thức cơ bản mà, sao người lại hỏi ta?"

"Ta mới bế quan xong nên không biết" Lý Thuần Quân cười khẽ, xoa đầu cậu bé một cái rồi thở dài: "Đã hơn năm mươi năm trôi qua rồi sao... Cũng may là chưa quá lâu"

Cậu bé nghe thế liền trợn tròn mắt, thất thanh la lên: "Tiên nhân!"

"Không phải, tuy có chút môn hạnh nhưng ta vẫn không phải là tiên nhân..."

"Cái gì? Tiên nhân? Ở đâu cơ?"

"Là vị đạo trưởng kia sao? Đúng là có phong thái của tiên nhân thật!"

"Suỵt! Nói nhỏ thôi, kẻo đắc tội đến tiên nhân thì cả nhà đều bị diệt đấy"

Lý Thuần Quân: "..."

Ngay sau khi hai chữ 'tiên nhân' vang lên từ miệng cậu bé, mọi người xung quanh liền bắt đầu nhao nhao. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Thuần Quân bằng ánh mắt sợ hãi, không một ai dám đến gần cả.

Đã không muốn nổi bật rồi mà... Aizzz...

"Mọi người cứ tiếp tục làm việc, đừng để ý đến ta" Lý Thuần Quân gãi đầu cười một tiếng, sau đó hung hăng véo má cậu bé bên cạnh: "Lần sau gặp tu sĩ thì đừng có lớn tiếng, biết chưa!?"

Cậu bé bị mấy lời bàn tán xung quanh doạ sợ, dùng sức gật đầu.

Lão chủ quán thấy cháu trai bị tiên trưởng véo má liền sợ run, nhanh chóng chạy vọt tới chắn trước mặt cậu bé: "Tiên trưởng đại nhân... Nếu đứa nhỏ có vô tình đắc tội đến ngài thì cái thân già này xin phép được chịu tội thay!"

"Không có" Lý Thuần Quân lắc đầu rồi hỏi: "Tu sĩ chúng ta trong mắt các ngươi đáng sợ lắm sao? Ta nhớ là ngoại hình của mình cũng không đến nổi hung dữ cho lắm"

"Tiên trưởng nói đùa rồi... Chẳng là tiên nhân các vị chẳng mấy khi để tâm đến sinh mạng của phàm nhân chúng ta, cứ cảm thấy không vừa mắt là giết, thế nên..."

Lão nhân nói đến đây rồi chợt biến sắc, vội vàng che kín miệng lại. Nhưng biết mình đã quá lời, lão không còn cách nào khác đành quỳ thụp đầu xuống trước mặt Lý Thuần Quân, rối rít cầu xin: "Xin tiên nhân hãy giáng tội lên người lão! Gia đình lão không hề liên quan đến chuyện này!"

"Mau đứng lên đi, không phải tu sĩ nào cũng đều như vậy đâu" Lý Thuần Quân phiền muộn thở dài một hơi: "Mà ngươi nói cũng không sai, gặp phải loại tu sĩ đó đúng thật là một sự xui xẻo"

"Tiên nhân không trách tội ta?"

"Chút chuyện này không đáng để xưng là tội..." Lý Thuần Quân khoát tay: "Mặt khác, ngươi có thể nói cho ta biết lai lịch của đám tu sĩ ức hiếp dân lành kia không?"

Lão nhân nghe xong liền ngẩn ngơ ra đó, một mặt không dám tin mà nhìn Lý Thuần Quân.

Trên đời này thật sự tồn tại một tiên nhân chấp nhận đứng ra bảo vệ dân lành sao?

Lão nhân thật sự không hiểu.

"Khụ, đừng kỳ vọng quá nhiều vào ta... Có thể giúp được thì ta sẽ giúp, còn không giúp được thì ta cũng đành bó tay" Lý Thuần Quân vội vàng bổ sung.

"Chỉ như vậy thôi đã là quá đủ cho chúng ta rồi" Lão nhân cảm động đến phát khóc.

Lý Thuần Quân ra sức khoát tay phủ nhận.

Bình thường tất nhiên hắn sẽ không tự nguyện dấn thân vào những chuyện bao đồng như thế này... Nhưng mà, lần này hắn lại có lí do để làm vậy.

Nói thật, đến tận bây giờ hắn vẫn có chút không hiểu tại sao việc mình tùy tiện hỏi chuyện lại diễn biến thành cái cảnh tượng này nữa... Thật kì quái.

Đây chắc chắc là nội tại trong người rồi... Tương tự như cái cách mà hắn thu hút tình cảm của mấy nữ nhân điên kia vậy.
— QUẢNG CÁO —