Mấy người Lương Tiểu Quang cũng đến xem xe máy nhà Hoắc gia, nhìn thấy Tô Nguyên Nguyên cùng một đám trẻ con chơi ngoài cửa thì thuận miệng đề một câu.
Tô Nguyên Nguyên năm nay đã 7 tuổi.
Trẻ con trong thôn đều đi học trễ, nếu là trẻ con trong thành phố thì trước đó vài tuổi đã đi nhà trẻ, 5-6 tuổi đã học tiểu học.
Nhà Hoắc gia cũng không phải không có tiền, hắn không hiểu tại sao anh Hoắc không đưa bé đi nhà trẻ mà tình nguyện chạy khắp cũng mang bé theo.
Hoắc Cần nhìn chằm chằm Tô Nguyên Nguyên nói: "Bé vẫn còn nhỏ đâu. Đi đến trường rồi bị người ta khi dễ thì làm sao?"
"7 tuổi rồi đó!" Lương Tiểu Quang kích động nói: "Anh, bé đã lớn rồi. Lại không đi học là chậm trễ việc học đó."
Hoắc Cần mím môi, không biết nói như thế nào. Chẳng lẽ nói là hắn luyến tiếc em gái đi sao.
Hắn đã quen có em gái vẫn đi theo bên cạnh rồi. Mặc kệ bận cỡ nào, thấy bé ở cạnh mình, hắn liền cảm thấy an tâm.
Có đôi khi gặp phải khó khăn, chỉ cần nhìn vẻ mặt bé đầy nghiêm túc ra chủ ý cho mình, tuy rằng chủ ý không dùng được, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất hưởng thụ, cảm thấy khó khăn hơn nữa cũng không phải chuyện gì.
Hơn nữa bé, một đứa trẻ đơn thuần như vậy, lỡ đến trường bị bắt nạt thì làm sao? Nghĩ vậy hắn liền không an tâm cho nên vẫn luôn kéo dài đến tận bây giờ.
Nhưng Tiểu Quang nói cũng không sai, bé nên đi học rồi.
Vì vậy vào buổi tối Tô Nguyên Nguyên còn đang vừa ăn kẹo que vừa xem TV thì Hoắc Cần liền nhắc đến chuyện cô phải đi học.
Tô Nguyên Nguyên xém nuốt luôn viên kẹo que: "Đi học?" Không không không, cô không muốn đi học chút nào.
Thật vất vả mới đợi được đến tốt nghiệp đại học, rốt cuộc có thể không cần đi học, như thế nào lại muốn làm lại chuyện này.
Nghĩ đến nỗi sợ thi cử, Tô Nguyên Nguyên liền cảm thấy khó chịu.
"Anh hai, nhất định phải đi học sao?"
"Bé đã 7 tuổi rồi. Đã phải đi học rồi." Hoắc Cần chịu đựng trong lòng luyến tiếc Tô Nguyên Nguyên nói. Hắn không thể chậm trễ tương lai của bé được.
Tô Nguyên Nguyên bẹp miệng, trong lòng khóc không ra nước mắt: "888, ngươi ra đây, ta có thể không đi học không? Ta không phải đến làm nhiệm vụ sao, nhiệm vụ cũng không nói là phải đi học mà."
"Trên lý luận thì ngươi hiện giờ là một người chân thật tồn tại ở thế giới này. Cùng những đứa trẻ khác không có khác biệt gì." Bao gồm IQ. "Hơn nữa ký chủ, ngươi không thể vẫn luôn làm một người thất học được."
Lời nói này nhưng thật đã đánh thức Tô Nguyên Nguyên.
Làm một người có học thức, so với suốt ngày giả ngu vẫn tốt hơn. Cô cũng thực vất vả khi cứ phải giả ngu a.
"Được rồi, em đi học."
Chờ đến buổi sáng ngày 1 tháng 9, Hoắc Cần liền dậy sớm lôi Tô Nguyên Nguyên từ chăn ra, sau đó Tô Nguyên Nguyên ngồi trên ghế ngáp ngắn ngáp dài, tùy ý Hoắc Cần ở phía sau sửa sang tóc cho cô. Tóc được hắn tết thành hai bím tóc, cuối cùng còn dùng dây cột tóc màu sắc sặc sỡ buộc lại.
Không thể không nói, mấy năm nay, tay nghề của anh cô càng ngày càng tốt. Các loại kiểu tóc hạ bút thành văn.
Tô Nguyên Nguyên cõng cặp sách mới đi theo Hoắc Cần ra cửa. Chuẩn bị ngồi xe đi huyện học.
Tuy ở quê nhà cũng có tiểu học, nhưng anh cô muốn cô có nơi học tập tốt nhất, cho nên nhờ quan hệ tìm một trường trong huyện cho cô đi học.
Tô Nguyên Nguyên đối với việc tìm trường cái gì cũng không biết cho nên chẳng giúp được gì.
Anh em hai người vừa ra cửa, đã gặp người mà Tô Nguyên Nguyên không muốn nhìn thấy nhất.
"Lý Thanh Diệp như thế nào lại đến nữa?" Cô kinh ngạc hỏi hệ thống.
"Dựa theo mốc thời gian của cốt truyện, hiện giờ nhà cô ta đang muốn cô ta đi gả chồng."
Tô Nguyên Nguyên khóe miệng hơi run rẩy. Trời ạ, cô sao lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.
Nhà nữ chủ bắt cô ta gả chồng a!
Lý Thanh Diệp mấy năm trước tốt nghiệp cấp hai xong thì bỏ học ở nhà.
Rốt cuộc Lý thợ mộc không đi làm với Hoắc Cần. Ở trong thôn mọi người đều kiếm được tiền, bắt đầu trở nên giàu có mấy năm nay, nhưng nhà của Lý thợ mộc vẫn giống trước kia. Cho nên không có thể thay đổi được vận mệnh bỏ học giữa đường của Lý Thanh Diệp.
Khoảng thời gian bỏ học kia, Tô Nguyên Nguyên thường xuyên thấy cô đi lại ở phụ cận nhà mình, nhưng Tô Nguyên Nguyên khá thông minh, bình thường đều trốn tránh.
Cho nên không có tiếp xúc với nữ chủ.
Cô còn cảm thấy có lẽ nữ chủ đã từ bỏ đâu. Kết quả đã qua mấy năm rồi mà cô ta còn không buông.
Mấy năm trước Lý Thanh Diệp còn là cô bé, hiện giờ đã là thiếu nữ rồi, nữ chủ chính là nữ chủ mặc dù có sinh ra ở nông thôn mỗi ngày đều bận rộn làm việc, vẫn như cũ lớn lên thành một giai nhân thanh tú.
Tô Nguyên Nguyên còn rất lo lắng anh cô ở tuổi này rồi có cầm lòng được không, kết quả Hoắc Cần liền nhìn cũng không thèm nhìn Lý Thanh Diệp một cái đã ôm cô lên xe, sau đó lên xe máy chuẩn bị đi huyện thành.
"Từ từ."
Lý Thanh Diệp vốn đang muốn nói lại thôi, lúc này thấy Hoắc Cần sắp đi liền chạy đến: "Hoắc Cần, em, ba em buộc em phải gả chồng."
"Liên quan gì ta, tránh ra." Hoắc Cần nhíu mày nói.
Nếu không phải sợ dọa đến bé, với tính tình của hắn cũng sẽ không có chỉ nói tốt như vậy đâu.
Lý Thanh Diệp có chút bị đả kích, nhưng lúc này cô đã không còn đường khác để đi, cô chỉ có thể nói: "Ba em buộc em phải gả chồng, anh, anh có thể hay không giúp em.."
Hoắc Cần nghe xong lời này liền hết kiên nhẫn nói: "Vì cái gì ta phải giúp đỡ ngươi?"
"Em.." Lý Thanh Diệp trong lòng khẩn trương nói không ra lời, cô nghĩ nói, cô nguyện ý chỉ cần Hoắc Cần giúp đỡ cô, cô sẽ đồng ý làm bạn gái của hắn để báo ân.
Hoắc Cần nhưng không có kiên nhẫn nhìn cái bộ dạng muốn nói lại thôi của cô, nên gọn gàng dứt khoát nói: "Cô là con gái nhà Lý thợ mộc đúng không, nếu cô còn không đi ta liền đi tìm ba cô. Ta lớn như vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên thấy một người lớn như vậy rồi mà còn không hiểu chuyện đâu."
Lý Thanh Diệp tức khắc ngây người sau đó trơ mắt nhìn Hoắc Cần đi rồi.
Tô Nguyên Nguyên quay đầu nhìn cô một cái lại hỏi 888: "Đây xem như là hai cột mốc quan trọng trong cốt truyện đã thay đổi đi."
"Ai biết được." 888 lười biếng nói.
Tô Nguyên Nguyên nhưng khá tò mò, lần này không có sự hỗ trợ của anh cô thì Lý Thanh Diệp bị bức hôn sẽ xảy ra kết quả gì. Có phải hay không thực sự tùy tiện bị bắt gả cho người.
Đi xe máy thực nhanh liền đến được tiểu học ở huyện thành.
Báo danh xong, Hoắc Cần liền lưu luyến không rời mà đưa Tô Nguyên Nguyên đến cửa lớp.
Bởi vì Hoắc Cần lái xe máy đến, hơn nữa hắn cũng có chút danh tiếng trong huyện, lại là người có tiền cho nên nữ chủ nhiệm lớp trẻ tuổi rất nhiệt tình đối với Tô Nguyên Nguyên. Lúc nói chuyện với Hoắc Cần cả mặt đều đỏ.
Nữ chủ nhiệm lớp còn tỏ vẻ bản thân sẽ chiếu cố tốt Tô Nguyên Nguyên, Hoắc Cần mới miễn cưỡng đưa Tô Nguyên Nguyên vào lớp học.
Chờ Tô Nguyên Nguyên ngồi vào chỗ, Hoắc Cần còn trộm đứng bên cửa sổ nhìn vào.
Vì khiến hắn an tâm, Tô Nguyên Nguyên còn cố ý nói chuyện với bạn cùng bàn, nói đến vô cùng náo nhiệt để tỏ vẻ bản thân thích ứng tốt không cần lo lắng cho cô.
Qua một hồi lâu, Hoắc Cần mới đi về.
Tô Nguyên Nguyên liền thở dài.
Làm một người trưởng thành, Tô Nguyên Nguyên ở trong lớp nhưng rất dễ chịu. Mới một ngày, liền được một đám trẻ con yêu thích.
Lúc giữa trưa Hoắc Cần đến đón cô, cô biểu hiện thật cao hứng.
Lương Tiểu Quang liền bên cạnh nói: "Anh Hoắc, em đã nói mà, bé chúng ta khẳng định là thích ứng tốt với trường học mà. Anh còn có gì không an tâm đâu."
Sau đó nói với Tô Nguyên Nguyên: "Anh em nguyên ngày hôm nay đều cứ xem đồng hồ đâu."
Tô Nguyên Nguyên che lương tâm nói: "Anh hai, em thích đi học, giáo viên đều nói em thông minh. Đi học rất tốt."
"Ai da, bé chúng ta về sau khẳng định sẽ là một sinh viên nha." Lương Tiểu Quang vô cùng náo nhiệt nói.
Hoắc Cần cũng cười xoa đầu Tô Nguyên Nguyên: "Bé chúng ta đương nhiên là thông minh rồi."
Bởi vì Tô Nguyên Nguyên biểu hiện thực tốt, Hoắc Cần cũng dần dần yên lòng. Hắn cũng hy vọng mang đến những thứ tốt đẹp nhất cho Tô Nguyên Nguyên. Không chỉ có sinh hoạt vật chất bình thường mà còn có những bằng cấp.
Chính bản thân hắn cũng không có bằng cấp gì, hắn hi vọng em gái mình sau này có thể làm một sinh viên đầy vinh quang.
Tô Nguyên Nguyên tạm thời còn cách thời gian làm sinh viên rất xa. Nhưng nữ chủ làm sinh viên là không có hi vọng rồi.
Tô Nguyên Nguyên đi học nửa tháng, thì nghe thấy mẹ của Mao Đản nhàn thoại nói chuyện Lý Thanh Diệp đã bỏ nhà ra đi.
Lúc nghe được tin tức này, Tô Nguyên Nguyên cảm thấy quả nhiên là nữ chủ có khác không đi đường tầm thường.
Lý Thanh Diệp để lại một lá thư, nói bản thân không muốn kết hôn tình nguyện tự mình ra ngoài làm việc. Cô đi về phương nam tìm công việc. Chuẩn bị tự kiếm tiền, sau đó ở bên ngoài học.
Nghe nói vì chuyện này mà ở nhà Lý mẫu khóc rất nhiều lần. Cãi nhau với Lý thợ mộc rất nhiều lần. Cảm thấy đều do Lý thợ mộc bức con gái bà rời bà đi.
Nhưng Lý thợ mộc cảm thấy bản thân làm vậy chỉ là muốn con gái sống tốt thôi.
Cô gái nào trong thôn đến tuổi cũng đều đi xem mắt sao. Con gái ở trong nhà quá lâu, người ngoài sẽ chê cười. Hắn tìm người cũng không kém mà, người ta là người ở trấn trên, lớn lên cũng không tồi. Mấu chốt là lễ hỏi cho rất nhiều tiền a.
Hai vợ chồng già ở với nhau mấy năm nay vẫn là lần đầu tiên ầm ĩ một phen, Lý mẫu thậm chí còn chuẩn bị đi ra ngoài tìm con gái. Kết quả đi một vòng trấn trên liền trở về. Rốt cuộc không đi xa nhà bao giờ, bên ngoài thị trấn nữa thì bà không biết đường. Trở về sau đó, bà liền tức giận nói nếu con gái của bà mà có chuyện gì bà liền tự sát.
Tô Nguyên Nguyên lúc này đối với tương lai của Lý Thanh Diệp vẫn thực quan tâm. Lo lắng cô đột nhiên xuất hiện, lại lì lợm la liếm. Không phải nói nữ theo đuổi nam chỉ cách một tầng giấy sao.
Lỡ như anh cô, cái tên độc thân này bị Lý Thanh Diệp theo đuổi thì làm sao.
"888, nữ chủ hiện giờ ở đâu?"
"Không biết, khả năng là cách chúng ta rất xa rất xa. Không thể cảm ứng đến cô được."
"Haizz, hy vọng cô ta có thể gặp gỡ nam chủ, cùng nam chủ yêu nhau đi đừng quấn lấy anh ta."
Lý Thanh Diệp rời đi đối với thôn Lý Tử mà nói không ảnh hưởng gì cả. Mọi người chỉ đàm tiếu vài ngày rồi cũng không chú ý đến nữa. Ngược lại chú ý Tô Nguyên Nguyên.
Bởi vì Tô Nguyên Nguyên lần đầu tiên thi hai môn đều 100 điểm.
Hoắc Cần liền mua một đống kẹo mừng trở về, sau đó tặng cho mọi người trong thôn.
Đối với chuyện này, Tô Nguyên Nguyên cảm thấy thật thẹn, nhưng thẹn thì thẹn vẫn cảm thấy có chút cảm giác kiêu ngạo.
Bởi vì mấy cái kẹo ăn mừng này, toàn bộ thôn Lý Tử đều biết Tô Nguyên Nguyên đi học thực giỏi.
Có mấy người lớn còn cười nói với Tô Nguyên Nguyên: "Bé, cháu sau này cũng phải thi thật tốt nha, chúng ta còn chờ được ăn kẹo mừng đâu."
Tô Nguyên Nguyên hào hùng vạn trượng nói: "Cháu khẳng định vẫn luôn thi tốt như vậy."
888 phát ra một cái mặt cười.
Cái hứa hẹn này vẫn mãi cho đến năm khi Tô Nguyên Nguyên học tiểu học năm 4 thì không thực hiện được nữa.
"Thành tích của ta tốt như vậy, nhưng vẫn không thi lại mấy đứa trẻ kia!"
888 cười ha hả nói: "Lúc ngươi đi học thì đều xem TV, trước đó ngươi chỉ sống bằng tiền dành dụm, hiện tại có thể có cái thành tựu này đã không tồi rồi."
Tô Nguyên Nguyên nói: "Ta đã đi học qua một lần, lần này còn không phải làm cho giống người bình thường thôi sao. Cũng không thể bắt ta học lại từ đầu chứ."
"Cho nên về sau ngươi sẽ càng ngày càng ngu xuẩn."
Tô Nguyên Nguyên: "..."
Chuyện này Tô Nguyên Nguyên ngượng nói với lão anh trai nhà cô. Cảm thấy rất mất mặt.
Nhưng không nghĩ đến anh cô vậy nhưng đã biết trước chuyện thành tích của cô, còn ngược lại an ủi cô: "Một lần thất bại không có gì, nói nữa, bé nhà chúng ta không học cũng không sao cả, anh hai sẽ luôn chăm sóc em."
"Nhưng mà anh không phải luôn muốn em thi đại học sao?" Tô Nguyên Nguyên chột dạ nói. Trước đó cô cảm thấy việc này chỉ là chút lòng thành thôi. Hiện giờ cô lại cảm thấy cô thi đại học có chút khả năng.
Ai biết Hoắc Cần lại khoát tay: "Thi không đậu cũng không sao, nói nữa, nếu thi không đậu kia chắc chắn không phải vấn đề của bé, khẳng định là vấn đề của nhà trường. Chúng ta đi trường tốt hơn học đi."
Hoắc Cần là người hành động, vừa nói liền hành động sấm rền gió cuốn, vừa học xong học kỳ, liền mang cả nhà dọn lên thành phố.
Người trong thôn đối với nhàhọ Hoắc dọn đi rất luyến tiếc.
Trước khi đi còn sôi nổi đưa tiễn, còn ngóng trông nhà Tô Nguyên Nguyên thường xuyên trở về, đừng quên thôn này. Còn có mấy người già nắm tay Hoắc Cần đối với hắn nói cảm kích.
Tô Nguyên Nguyên thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng rất vui mừng.
Bên trong cốt truyện người trong thôn chỉ cần nghe được tên Hoắc Cần liền hoảng sợ còn bài xích. Hiện giờ trong lòng những thôn dân này Hoắc Cần chính là ân nhân của bọn họ, là đời sau có tiền đồ nhất trong thôn. Là trụ cột cùng kiêu ngạo của thôn Lý Tử.
Nhà trong thành phố đã được chuẩn bị sớm rồi.
Kỳ thật mấy năm nay, Hoắc Cần sớm đã xây nhà ở trong huyện thành cũng thành phố rồi.
Đội công trình của hắn hiện giờ đã thành lập một công ty bất động sản. Nhận thầu được rất nhiều công trình xây dựng. Trong đó còn có bao gồm xây dựng nơi ở. Bất quá lúc này công ty của Hoắc Cần còn chưa gọi là Hoắc thị mà gọi là công ty bất động sản Tam Thủy Nguyên.
Tam Thủy Nguyên đã xây dựng mấy tiểu khu đều là nhà ở dạng tốt. Nhưng bởi vì lo lắng cho Tô Nguyên Nguyên đã quen học ở trường cũ, người quen cũ cho nên vẫn chưa dọn đi. Hiện giờ Tô Nguyên Nguyên thành tích giảm xuống không cao hứng, Hoắc Cần liền đơn giản dọn nhà, rốt cuộc vì tương lai của cô bé không phải sao.