Sau hòn giả sơn, ta không còn giữ gìn hình tượng mà ôm bụng cười lăn lộn.
“Hahaha, ngươi có thấy nét mặt như gặp quỷ của bọn họ không? Cười chết ta rồi!”
Ta cười hồi lâu, vừa ngẩng lên thì thấy Vô Vọng đang mỉm cười nhìn ta, ánh mắt như thể đang nhìn thấy một bảo vật quý giá.
Mặt ta đỏ bừng, giọng có chút lúng túng: “Nhìn… nhìn cái gì chứ?”
Vô Vọng đưa tay chỉnh lại tóc mai của ta bị lòa xòa, rồi từ trong tay áo rút ra một chiếc trâm bằng gỗ đào.
Chiếc trâm có hình dáng đơn giản, nhưng thanh nhã và lịch lãm.
“Đưa cho ta sao?”
Ta sờ chiếc trâm cài bên tóc, tim đập nhanh hơn.
Vô Vọng gật đầu.
“Trâm cài bằng gỗ đào này không quý giá, cũng không phải là tác phẩm của nghệ nhân đại tài, chỉ là mấy ngày qua khi không gặp nàng, ta đã làm trong lúc rảnh rỗi.
“Trước đây ta chỉ từng khắc tượng Phật, lần đầu tiên khắc trâm cài không tránh khỏi lúng túng, chỉ mong Cực Lạc cô nương không chê cười.”
Mặt ta đỏ bừng nhìn hắn.
Trong lòng nghĩ: Ta chê cười gì chứ, ta sắp bị hắn làm cho mê mẩn rồi.
Sau khi chia tay với Vô Vọng, ta ngồi trong xe ngựa trở về phủ Công chúa, đầu óc toàn là giọng nói nghiêm túc và đầy khao khát của Vô Vọng.
“Ta biết bọn họ sẽ tặng nàng nhiều báu vật, trâm cài bằng gỗ đào của ta so với chúng thô kệch và đơn giản, khó có thể xứng đáng.
“Nhưng ta vẫn mong cô nương đừng… đừng chọn họ.”
Ta không kìm được đưa tay ôm mặt.
Đáng ghét, tên hòa thượng này cũng giỏi thật!
16
Vừa xuống xe ngựa, ta đã bị Trường Công chúa gọi vào phòng trong.
Trường Công chúa vừa rót trà vừa nhíu mày nói thẳng:
“Ta biết ngươi và tên hòa thượng đó đã có quan hệ thân mật, tình đầu chớm nở, khó tránh khỏi mất lý trí.
“Nhưng ngươi là con gái của ta, ta không thể không nhắc nhở ngươi vài lời.
“Mẫu thân của Yến Vô Vọng không được sủng ái, nhưng lại ở chùa Phật Tháp cầu phúc nhiều năm, không bệnh tật gì mà lớn lên, lại trở thành Phật tử nổi danh, bây giờ lại có quan hệ với ngươi, là mẹ ngươi, ta không thể không suy nghĩ nhiều.”
Nhìn Trường Công chúa phân tích kỹ lưỡng cho ta nghe, ta đột nhiên không kìm được, lao vào lòng bà làm nũng.
“Mẫu thân!”
Trường Công chúa vừa rồi còn nghiêm khắc bỗng cứng người lại, đưa tay vuốt tóc ta.
Giọng bà trầm xuống, đầy cảm xúc: “Thế gian trăm đắng nghìn cay, chỉ có tình là khổ nhất. Những gì ta đã chịu đựng, ta không muốn con phải đi lại con đường đó.”
Trong mắt Trường Công chúa ngấn lệ, điều này lại càng làm ta trách mắng lão phụ thân vô trách nhiệm của mình hơn.
Có lẽ nên sớm viết thư cho hắn thôi!
Tối đó, ta viết một bức thư đầy vẻ tội nghiệp.
Nói rằng ta vừa vào Thịnh Kinh, đã bị Trường Công chúa nhận được tin bắt giữ.
Bây giờ sống chết chưa rõ, mong sư phụ mau chóng đến cứu!
17
Sáng hôm sau, Lục hoàng tử Yến Vô Vọng đến phủ Trường Công chúa để gặp ta.
Ta vui mừng nhảy lên, chuẩn bị đi gặp hắn.
Nhưng Trường Công chúa đã dẫn người chặn ta lại.
“Mẫu thân?”
“Con hãy ở đây vài ngày, còn những việc khác, ta sẽ lo liệu cho con.”
Ta tưởng rằng Trường Công chúa định xử lý Vô Vọng, ai ngờ buổi chiều lại nghe Thúy Nhi hớt hải chạy đến.
“Tiểu thư, không ổn rồi! Sáng nay Công chúa đưa cho Lục hoàng tử một tờ giấy.
“Chiều nay Lục hoàng tử liền đến chỗ Hoàng thượng xin Ngự Lâm quân, bao vây cả phủ Công chúa rồi!”
Ta giật mình đến nỗi quả lê đang ăn dở cũng rơi xuống.
Liền vội vàng chạy về phía cổng phủ.
Khi chạy đến nơi, ta thấy Vô Vọng, người trước giờ luôn có ánh mắt trong trẻo, lúc này khuôn mặt lại đầy vẻ u ám.
Còn mẫu thân ta, Trường Công chúa, đang đứng dưới hành lang, mặt không biểu cảm nhìn Vô Vọng.
Ta lập tức chạy đến đứng giữa hai người:
“Đừng, đừng, đừng, đừng kích động, đều là hiểu lầm thôi mà!”
Còn chưa nói hết câu, eo ta bỗng bị siết chặt.
Vô Vọng từ phía sau lập tức bế ta lên ngựa.
Chân hắn kẹp nhẹ, ngựa liền phi như bay qua đám đông, hướng về phía hoàng cung.
“Á! Ngươi định đưa ta đi đâu?”
Vô Vọng với khuôn mặt u ám không nói lời nào, chỉ ôm chặt ta xuống ngựa, đi thẳng vào tẩm điện của Lục hoàng tử.
Khi ta bị ném lên giường, vẫn chưa kịp phản ứng.
Nụ hôn của hắn vừa hung bạo vừa vội vã, khiến ta gần như bị nghẹt thở.
Truyện up tại page Bơ không cần đường và truyennhabo.net
Nhưng đang hôn dở, hắn bỗng dừng lại, nước mắt chảy dọc theo má, rơi xuống môi ta.
Lạnh buốt, mặn chát.
“Ngươi… Vô Vọng, ngươi làm sao vậy?”
Hắn không nói gì, chỉ rút từ tay áo ra một tờ giấy và ném cho ta.
Ta bò dậy nhìn, trên giấy rõ ràng không phải chữ viết của ta.
Lời lẽ rất ngắn, chỉ viết: 【Trộm hoa hái lá, không thể chết trên một cành cây, đừng tìm ta nữa, bản cô nương đi tìm người khác rồi!】
Giọng điệu giống ta, nhưng thư này không phải do ta viết!
Ta vừa định mở miệng giải thích.
Vô Vọng liền tức giận đè ta xuống.
Nói năng chẳng màng đến điều gì: “Đúng là lỗi của ta, chưa làm thỏa mãn lòng nàng!
“Để nàng có ý muốn tìm người khác, hôm nay Vô Vọng sẽ cố gắng hầu hạ nàng cho tốt.”