Sau một ngày bị liên minh kiểm tra, cùng với sự can thiệp của Lạc gia thì rốt cục thủ tục cũng đã xong hết . Thiên Tuệ và Thanh Tâm cuối cũng chuẩn bị được áp giải về Lạc gia . Thiên Tiếu rất mong chờ được gặp mặt hai người này, bằng cách sử dụng bọn họ, kết hợp thêm sự dẫn dắt của Thiên Tiếu thì Trần Lệ Băng sẽ càng kiên định hơn với quyết định của mình .
Sáng hôm sau khi mọi người tỉnh lại thì có một chiếc xe đi vào trong khuôn viên của Lạc gia, Thiên Tiếu Vũ Tình đang luyện kiếm cũng phải dừng lại . Hai thanh niên bị áp giải đến phòng tiếp khách của Lạc gia, mỗi người đều được hai người của Lạc gia hộ tống .Dẫn đầu chính là người đội trưởng mặt lạnh như đồng tiền, ấn tượng đầu tiên của Thiên Tiếu chính là vô cùng nghiêm trang .
Đế Cơ nhìn thấy Cao Tiến vuốt ve quần áo của mình thật chỉnh chu thì mới đi vào, nàng chỉ biết cười khổ . Thời gian trôi qua lâu như vậy hắn ta vẫn giữ cái thói quen ấy, đôi khi Đế Cơ cảm thấy hắn ta yêu cái áo hơn chính tính mạng của mình nữa .
Có lần chiến đấu địch nhân làm rách áo khiến cho hắn ta nổi cơn lôi đình, Đế Cơ phải nhờ người sửa lại thì hắn mới bình tĩnh một chút . Nhưng có điều bệnh của hắn ta ngày một nặng hơn cái áo sạch đến không tì vết phẳng phiu sáng chói dưới ánh mặt trời. Dần dần không chỉ áo mà toàn bộ người đều phải như thế, hắn trở nên giống như một người mắc bệnh cầu toàn vậy .
Vừa đi vào Cao Tiến liền rất tiêu chuẩn cúi chào Đế Cơ bằng một cái gập người chín mươi độ :