Đồ ăn đêm hôm nay rất nhiều, Thiên Tiếu là con người cẩn trọng việc đối xử với người khác, đặc biệt là những người có quan hệ gần với mình . Hắn sẽ để lại cho mọi người một ít, dành phần nhiều nhất cho Vũ Tình, bởi nàng sắp tới giai đoạn quan trọng rồi .
Trần Lệ Băng là một người ít nói nhưng chỉ với những người nàng không thân thiết thôi, một khi đã có cảm giác quen thuộc thì nàng chính là một cái máy nói chính hiệu . Trong bữa cơm nàng nói chuyện liên tục, trên trời dưới đất cái gì cũng nói được, Phế Giới đối với nàng thực sự quá nhiều thứ mới mẻ .
Thiên Tiếu ngồi nghe thì chỉ biết gật đầu thôi, cô gái này quá trẻ con, không thể hiểu nổi một vạn năm qua nàng làm sao mà vẫn còn ngây thơ được như thế . Ngồi nghe nàng kể về bộ phim mới coi thôi cũng đã mất hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, có điều nàng lại không nhắc nhiều đến chuyện hỏi Thiên Tiếu là ai .
Có vẻ nàng rất tin tưởng Thiên Tiếu sẽ nói cho mình biết, cô gái này thực sự quá thánh thiện rồi . Nhìn nàng ngây thơ như vậy làm Thiên Tiếu rất muốn bảo vệ nàng, chỉ tiếc năng lực của hắn có hạn, hiện tại còn đánh không thắng được nàng thì lấy gì để bảo vệ nàng ta .
Bữa cơm gần xong Thiên Tiếu nghĩ một chút rồi nói :