Vũ Tình biết được Trần Lệ Băng phẫn nộ, cứ như thế sẽ sinh ra tâm ma nhưng không biết làm sao để kiềm chế được Trần Lệ Băng . Vũ Tình trước giờ chỉ giỏi kích động, chứ đâu có biết làm sao để người khác tâm lý trở nên nhẹ nhàng, điều này khiến cho Thiên Tiếu bắt buộc phải ra mặt .
Cứ để tình trạng này tiếp diễn nàng rất có thể sẽ sinh ra tâm ma, cản trở đến việc tu luyện của nàng .
Thiên Tiếu nhẹ giọng nói với nàng :
“Thù hận là động lực nhưng tuyệt đối không được để thù hận che mắt, lúc nào cũng phải nhớ muội là Trần Lệ Băng . Muội làm tất cả không chỉ đơn giản vì trả thù, nhớ kỹ mục tiêu cao cả đằng sau, đừng quá sa đà để sản sinh tâm ma . Tâm trạng của mình không điều khiển nổi thì làm sao có thể lừa được người khác, có đôi khi muội phải lừa được chính mình để qua mất được người khác, thể hiện cảm xúc thật sự ra mặt thật sự quá ngu ngốc .”
Nàng cúi người xuống ôm chầm lấy Thiên Tiếu không ngừng hít vào từng hơi mùi thơm để ổn định tâm lý, Ngọc Nữ Tâm Kinh cũng phát ra tác dụng an thần cho nàng . Vũ Tình cảm giác được cái gì đó, sau đó bỗng nhiên mỉm cười, cũng không có gì bất ngờ .