Liễu Mị Yêu dù đang ngủ say vẫn nở nụ cười, sau khi đống mạng nhện vạn năm cuối cùng cũng có người khai thông giúp nàng . Bao nhiêu bức bối bị quét sạch, thậm chí nàng còn có thể ngủ ngon, không hề nghĩ đến bất cứ chuyện khó chịu nào cả .
Nhờ linh hồn của Thiên Tiếu mà thương tích lần trước cũng hoàn toàn lành lặn, nhiều ngày mệt mỏi kéo dài của nàng hoàn toàn bị chữa trị .
Ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mặt, Liễu Mị Yêu đôi mắt hơi mấp máy, cuối cùng thì nàng cũng ngủ đủ rồi . Nàng bật người dậy theo thói quen, ngáp một cái thật dài, khóe mắt tràn ra chút nước mắt, ngủ như thế này thật sự quá là đã .
Có điều không hiểu sao tự nhiên lại cảm thấy hơi lạnh, cúi người xuống thì phát hiện mình chẳng mặc gì cả . Ngoài cửa sổ thì tuyết đang rơi, chả sao nàng thấy người mình lạnh như vậy, đang tính bước xuống giường kiếm cái gì đó để ăn thì đột nhiên nàng dừng lại .
Trí nhớ của nàng có tệ đi chăng nữa thì cũng nhớ được trước khi b·ất t·ỉnh mình đang nhậu với Thiên Tiếu . Liễu Mị Yêu ngẩn người, trong lòng tự hỏi tại sao bản thân lại có thể quay về phòng được, nàng hình như cũng uống không ít cơ mà .