Hai tay chắp vào nhau, thân thể của Cầm Vân Ca có chút run rẩy, nàng không dám nhìn thẳng vào Bạch Ngọc như đã từng . Đại bá phong độ ngời ngời nàng biết bây giờ lại rũ rượi như một kẻ điên, hiển nhiên hắn ta cũng đã kìm nén rất nhiều phẫn nộ .
Bây giờ nàng đã hiểu lý do chính Bạch Ngọc cũng rất ít khi tới thăm mẹ, lần nào cũng lấy lý do học viện nhiều việc để từ chối .
Giấu đi hai bàn tay đang run rẩy của mình nàng cắn răng :
“Ta muốn nghe đến cuối cùng .”
Bạch Ngọc nhìn nàng một hồi nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý :