Cái chỗ Mộ Dung Dung gọi là nhà, thực ra chỉ là một đ·ống đ·ổ n·át, từ xa đã có thể nhìn thấy bên trong có một người nằm ở trên một tấm ván gỗ mọc đầy rêu . Mộ Tử Tâm nhìn từ xa liền bụm mặt lại, thậm chí nàng cảm thấy buồn ói vô cùng .
Cái người kia thật sự đã không nhìn giống con người nữa rồi, khắp thân thể đều mọc những cái bọc nước màu đen che kín cả người . Nhìn chúng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ ra vậy, chỉ có Thiên Tiếu biết là đâu có dễ như vậy, mấy cái bọc nước đó Hồn Thần tới phá cũng không được .
Bên trong ẩn chứa rất nhiều Thần lực, một cái vỡ ra thôi cũng có thể khiến cả Thiên Vương Tinh xóa sổ .
Thiên Tiếu lúc này mới khẽ giọng nói với Mộ Tử Tâm :
“Nàng ấy là bị người ta hãm hại, đẩy vào trong chốn nguy hiểm, chính từ một kẻ mà nàng ấy tha cho . Phải nhớ kỹ nếu một kẻ có khả năng gây hại đến mình thì phải g·iết, đừng để bản thân rơi vào hoàn cảnh tương tự, bây giờ thì đứng ở đây chờ đợi .”