Dù không hề chủ động nhưng cuộc sống khiến nàng dần phải thích nghi trong vô thức, sau một thời gian dài liền hình thành lên thái độ sống như hiện tại . Đến mãi về sau nàng mới thật sự cảm nhận được bản thân đã hoàn toàn đi sai hướng, trở nên quá khác mình ngày xưa .
Nhận ra được nhưng nàng không muốn thay đổi để trở lại là mình như ngày đầu quá mức khó khăn, lý do thì bởi nàng không muốn phá vỡ sự cân bằng hiện tại . Hoàng thái hậu có ơn với nàng, Nguyệt Hàm không muốn vì mình mà Hoàng thất lục đục, người trong một nhà không ưa nhau .
Làm hoàng đế ai không muốn, đặc biệt trở thành nữ đế danh chấn thiên hạ, thống trị một cường quốc như Hải Thần Đế Quốc . Nguyệt Hàm lại chẳng muốn một chút nào, nhưng không làm thế lại trái nguyện vọng của Hoàng thái hậu, lời ân nhân nói nàng lại không thể nghe theo .
Nguyệt Hàm thích được tiêu diêu tự tại, làm hoàng đế thì suốt ngày ở trong thâm cung chán muốn c·hết . Kể cả không thể chối bỏ trách nhiệm thì nàng thà làm Đại tướng quân nơi xa trường còn hơn, ít ra không phải suốt ngày ở trong nhà, nhưng suy cho cùng vẫn trái ý nguyện ân nhân .
Cuộc sống tương đối giả tạo, đầy áp lực từ bé, lại thêm sự phân vân giữa ân nghĩa và trái tim tự do, điều này khiến cho nàng càng trở nên u buồn hơn . Cũng chính vì nàng ấy không giải quyết được vấn đề này khiến cho thường hay phân tâm, nghĩ tới mấy chuyện đó liền ngây người .