Trong đêm tối tĩnh mịch, cả võ đường đen kịt một màu, Thiên Tiếu đã đi vào bên trong Thiên Lộ Chiến từ rất lâu, ngay khi bữa ăn kết thúc hắn liền vội vàng, ngày nào cũng vậy . Mọi hôm thì nàng cũng vậy nhưng Nguyệt Hàm ngày hôm nay lại không tham gia Thiên Lộ Chiến .
Ánh mắt nhìn về phía chân trời ở đằng xa, mặt trăng lúc này này tỏa sáng phát ra ánh sáng dịu dàng hòa vào làn gió lạnh của ban đêm, Nguyệt Hàm như tiên tử ngồi bên bậc thềm, gió lay đại thủ đồng thời thổi mái tóc màu lam ngọc bay trong gió . Đôi mắt nàng lại có chút u buồn, liên tục thở dài, nàng chỉ cầu mong người mình chờ tới sớm, nếu không nàng sẽ hối hận mất .
Một chiếc lá từ trên không trung chậm rãi rơi xuống, gió cuốn nó lướt ngang qua tầm mắt của nàng, chớp mắt sau đó trước mặt nàng đã xuất hiện một người . Thiên Tiếu nếu có mặt ở đây thì cũng không xa lạ, cô nàng này không ai khác chính là tình một đêm của hắn Đệ Cửu Chu Hinh .
Vừa chạm chân xuống đất Chu Hinh liền hỏi :
“Ngươi đã suy nghĩ kỹ càng chưa, lần trước ta hỏi ngươi cứ chần chừ mãi .”