Đế Nguyệt Thành chìm trong khói lửa dường như không ảnh hưởng một chút nào tới nơi này, mấy vị trưởng lão cười muốn nội thương . Bọn họ nghe điều kiện của Thiên Tiếu thì có chút tức giận bởi hắn nhắm tới cái ghế họ đang ngồi, về sau nghe điều kiện cuối cùng mới hiểu quá đáng như vậy chỉ là mồi câu thôi .
Cười sau lưng thôi chứ cũng chẳng ai dám cười ngay trước mặt, trong số bọn họ cũng có không ít người được mệnh danh là chạn vương, đi lên nhờ nhà vợ, kể cả Đại trưởng lão cũng không ngoại lệ . Tất nhiên bọn họ càng không có lá gan lên tiếng ủng hộ kẻ có thể nói ra chuyện xấu hổ như vậy một cách vô cùng tự hào .
Đại trưởng lão cuối cùng đồng ý với Thiên Tiếu cái gì thì cũng chỉ có ba người biết, khi đã bàn bạc xong xuôi thì Đại trưởng lão bỏ đi kết giới, hắn khẽ giọng nói :
“Hai người các ngươi cứ dùng tiệc tự nhiên, ta hiện tại còn có việc bận .”
Len lỏi qua những dãy bàn, Thiên Tiếu đi trước, Hàn Tử Hà theo sát ngay đằng sau, cả hai đều im lặng không nói câu nào, để ý kỹ một chút thì thấy Hàn Tử Hà chẳng vui chút nào . Dọc theo cầu thang đi xuống nhìn qua màn kiếng có thể thấy được Đế Nguyệt Thành bầu trời rất nhiều cao thủ đang chiến đấu .