Lúc này từ bên dưới Thiên Tiếu bước lên trên đài, mọi người không hiểu hắn muốn làm gì, kể cả Hàn Tử Hà cũng không biết, hắn chẳng nói gì cả . Đế Nguyệt Bình thì cảm thấy hơi lo lắng, hắn ta cảm thấy Thiên Tiếu hơi cáu thì phải .
Thực ra Thiên Tiếu chỉ không muốn bị đám người này liên lụy, cứ giữ cái suy nghĩ ngu ngốc như vậy thì sớm muộn cũng có chuyện .
“Để ta nói vài câu .” Thiên Tiếu nói với Đại trưởng lão .
Đại trưởng lão gật đầu rồi lui về sau, Thiên Tiếu lúc này mới nói :
“Các ngươi nghĩ đến thân phận của mình, chuyện đó ta có thể hiểu, có điều ta xin phép nói chuyện thực tế một chút . Căn bản thì các vị ngồi ở đây có ai dám dùng thân phận của mình để lên mặt với Lâm trưởng lão hay không, ở đây các ngươi khác gì cháu chắt, sao không nghĩ tới lòng tự trọng đi . Sợ người ta giữ các ngươi làm nô tài cả đời, nếu làm tốt thì Tứ đại giáo phái sẽ giữ người, còn không tốt các ngươi nghĩ mình xứng để người ta dùng thủ đoạn giữ lại hay sao .”