Bận việc đến đâu thì Thiên Tiếu biết mình phải về thăm cha mẹ, bất kề ra sao thì vẫn nên dành thời gian, về sau có lẽ sẽ còn khó gặp hơn nữa . Có điều lần này hắn ta trở về thì không thấy cha đâu, hỏi ra thì mới biết cha hắn vẫn đang ở bên nhà mẹ con Tạ Thủy .
“Mẹ đừng buồn, cha dù sao cũng có tuổi trẻ, hắn không chịu trách nhiệm thì sau này sẽ sống trong bứt rứt . Ngài nghĩ thoáng ra một chút, cha lúc đó không nghĩ đến kết quả ngày hôm nay, Thủy nhi ra đời thì coi như định mệnh rồi, nhà chúng ta nợ người ta nên đến lúc liền phải trả .”
Thiên Tiếu sợ cha mẹ giận nhau nên khuyên can, tránh cho cha mẹ bất hòa với nhau, hắn lại không ở gần để điều tiết được .
Vân Ca khẽ giọng :
“Tiểu tử ngươi nghĩ mẹ là người không biết điều chắc, nàng ấy có ơn với ta, lại còn cho Tạ gia một đứa con, ta đâu thể hẹp hòi được chứ, về sau ta sẽ sống hòa hợp với nàng ta .”