Ta Đầu Thai Làm Một Tảng Đá Màu Hồng

Chương 1



Mở đầu:

Sau khi chếc và được đi đầu thai, Diêm vương nói kiếp sau ta sẽ là một tảng đá.

Mắt ta suýt lòi khỏi tròng:

- Nhưng ta là con gái mà! Con gái thì làm sao mà đầu thai thành tảng đá được chứ?

Diêm vương chợt tỉnh ngộ:

- Thế thì là tảng đá màu hường đi.

Ta:???

Ủa đây là vấn đề về màu sắc hả má?!



1.

Cuối cùng, ta đầu thai làm tảng đá kê dưới tượng sư tử trấn trạch trước cổng Cửu vương phủ.

Tảng đá biến thành màu hồng chỉ trong một đêm, quá là quái dị, quản gia Cửu vương phủ liền mời đạo sĩ đến làm phép, nói muốn xem xem đây là yêu tà hay là điềm lành. Đạo sĩ lại chẳng thể nhìn ra cái gì cả.

Cơ mà ta phát hiện ra sau khi đạo sĩ rời đi, ta có thể biến thành hình người vào ban đêm, chỉ có ban ngày là biến trở lại thành tảng đá.

Tối nay Cửu vương phủ mở tiệc, có rất nhiều khách quý, ta lặng lẽ chôm từ bàn tiệc rất nhiều món ngon mà chẳng ai phát hiện ra cả.

Ta trốn phía sau ngọn núi giả vừa ăn vừa khóc… Má nó, ngon mất lưỡi là có thật!

Hiuhiu, làm người vẫn là tốt nhất!

- Khứa nào đang ở đó?

Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói mang theo hơi men, làm ta sợ giật nảy người. Mồm vẫn còn nhét nửa cái móng giò, ta cứng ngắc quay đầu lại nhìn.

Chủ nhân của giọng nói kia đầu đội kim quan, mặt như trăng sáng, những ngọn nến ngoài hành lang chiếu đến khiến đường nét khuôn mặt hắn như toả ra ánh sáng dịu dàng, tựa tiên giáng trần.

Ta đần người ra một lúc, đang định mở miệng thì lại bị móng giò chặn họng, nghẹn đến nỗi hai má đỏ bừng.

Hắn nhướng mày, đưa bình rượu trên tay sang, ta tu liền mấy phát thật mạnh thì mới thông được họng.

- Ngươi là ai? - hắn dùng chiếc quạt gấp nâng cằm ta lên.

Ta là tảng đá trước cổng nhà mấy má nè.

Nhưng ta nào có gan dám nói ra, sợ bị người ta coi là tà ma xong đập chếc thì toi.

Ánh mắt ta tránh đi, đang nghĩ làm sao giải thích được thân phận thì hắn lại mở miệng:

- Không lẽ là người của Thái hậu nương nương?

Thái hậu á?

Thái hậu là trưởng bối của Hoàng đế và Cửu vương, nếu ta là người của Thái hậu, dù người này có là ai thì hẳn sẽ không dám làm gì ta đâu ha.

Thế là ta hắng giọng một cái, làm bộ làm tịch nhìn hắn:

- Nô tì chính là người của Thái hậu nương nương.

Ánh mắt hắn trở nên tối sầm, khoé miệng bỗng nhếch lên thành một nụ cười không rõ là ý gì.

- Nếu đã như thế thì, tới đây.

2.

Ta đi theo sau hắn, ngó nghiêng tứ phía, tính kiếm cơ hội đánh bài chuồn. Đột nhiên, không để ý một cái, hắn tóm lấy đai lưng áo ta rồi lôi ta vào căn phòng phụ (*), làm ra vẻ sắp cúi đầu hôn ta.

(*)Gốc: sương phòng, là những phòng ở hai bên phòng chính.

Ta kinh ngạc đến suýt rớt cả mắt, hai tay chống vào ngực hắn đẩy ra:

- Làm cái gì đấy?!

Hắn cười khẽ một tiếng, dường như không vừa ý, mùi rượu lởn vởn quanh chóp mũi ta.

- Thái hậu ban thị thiếp cho bản vương, cơ mà quả thực là khá phách lối.

Thị thiếp?

Bản vương?!

Hắn chính là Cửu vương gia Tề Lạc?!

Ta bắt đầu hối hận, đáng nhẽ tối nay không nên ra ngoài ăn vụng.

Mấy hôm nay ta đã nghe nói, Tề Lạc tính tình trăng hoa, ham mê sắc đẹp, từng có quá khứ phong lưu ngủ lại Vạn Hoa lâu chín ngày.

Bây giờ người đẹp bé nhỏ là ta đây bày ra trước mặt hắn, khác nào đưa cừu vào miệng sói đâu.

Ta nhỏ giọng nói:

- Thực ra ta không phải là…

- Không phải cái gì cơ? Không phải thị thiếp? Thế là trộm hả?

Hắn đến gần trước mặt ta, nhìn chòng chọc.

Không không không, trộm thì càng không phải nha, ta chỉ đến thưởng thức đồ ăn ngon thôi mà.

Ta cụp mắt xuống, trong lòng than khổ, chuyển kiếp làm quái thai thì cũng đành, còn chưa sống được mấy ngày đã sắp bay màu.

Tự nhiên hắn cười một tiếng, ta ngước lên, chỉ thấy mắt hắn cong cong.

- Bản vương thích cái kiểu lạt mềm buộc chặt này của ngươi.

Nói xong liền muốn bế ngang ta lên.

Nhưng không ngờ giây tiếp theo, ta lại nặng nề đè lên người hắn.

Ta chợt ý thức được rằng, mặc dù đã biến thành người thì trọng lượng của ta vẫn là của một tảng đá!

Cúi đầu nhìn một cái, hắn đã bị tảng đá hơn ba trăm cân là ta đây đập ngất xỉu rồi.

3.

Vương phủ có rất nhiều ngự y ra ra vào vào.

Không biết Tề Lạc trúng tà hay làm sao mà lăn ra xỉu ba ngày ba đêm ở phòng phụ, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Ta nghe mấy tin này ở cổng chính, trong lòng có hơi hổ thẹn và lo lắng.

Cái thân thể bé nhỏ ấy nhìn có vẻ không được khoẻ mạnh cho lắm, hổng lẽ bị ta đè hỏng rồi à.

Nghĩ đến nỗi cơm ta cũng không muốn ăn vụng nữa, ban đêm ngay khi biến thành người liền lẻn đến phòng Tề Lạc ở xem tình hình như nào.

Hành lang treo đèn lồ ng, nha hoàn trực đêm đang tựa đầu vào cột, sắp ngủ gật đến nơi.

Ta trèo qua cửa sổ vào, trong phòng thắp một ngọn nến, người nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt trắng bệch, xem ra tình hình có vẻ không ổn lắm.

Cảm giác tội lỗi trong lòng ta càng tăng thêm mấy phần.

Thấy trên trán hắn có vài giọt mồ hôi, ta vô thức lấy khăn tay ra và nhẹ nhàng lau đi.

Tầm mắt bắt đầu lang thang.

Xương mày mạnh mẽ, sống mũi thẳng tắp, quai hàm sắc nét, môi mỏng khẽ mím.

À, còn cả đôi mắt như chứa đựng non sông.

Ái chà chà, thực là đẹp trai hết nước chấm.

Khoan đã, hắn nhắm mắt mà, sao ta lại nhìn thấy mắt hắn như nào chứ?!

Tay ta bỗng nhiên bị nắm chặt, mặt hắn ẩn chứa ý cười.

- Bắt được ngươi rồi nha.

4.

Hai tay ta bị quật ra sau lưng và trói vào giường, hắn cười nhẹ nhìn thoáng qua ta một cái.

Khiến cho trong lòng bất an.

- Ta thấy rồi. - Hắn ung dung mở lời.

Nhìn thấy… cái gì cơ?

Giữ nguyên tắc nói nhiều sai nhiều, ta không dám tùy tiện tiếp lời.

Qua một lúc, ý cười trên mặt hắn dần nhạt đi, nhưng mỗi lời nói đều như gió rền sấm dữ:

- Lúc nãy ngươi từ tảng đá biến thành người như thế nào, ta đều thấy hết rồi.

Ta lập tức trở nên căng thẳng:

- Ngươi muốn gi ế t ta?

Hắn cực kì nghiêm túc cân nhắc:

- Tà ma hại người, bản vương thân là hoàng thất Nam Sở, đáng ra nên vì dân trừ hại.

- Không không không, ta không hại người đâu, ta là người tốt… à không, ta là một tảng đá tốt!

Hắn dùng thái độ gặp nguy không gấp, thong dong nhìn ta:

- Cứ cho là tảng đá tốt đi, lại đập bản vương bất tỉnh à? Thế là không hại người dữ chưa?

Ta lắc đầu như trống bỏi, cực kì tủi thân.

- Ta có cố ý đâu, là ngươi cứ muốn ôm ta…

Hắn nheo mắt:

- Tại ta à?

Đương nhiên là tại hắn rồi còn gì nữa, nhưng ta chỉ là một tảng đá tầm thường và yếu đuối, đành nhỏ giọng làu bàu:

- Tại ta, tại ta.

Hắn hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn ta:

- Nhìn bộ dạng ngươi cũng được, bản vương tạm thời tha cho ngươi một mạng, từ nay tới phòng của bản vương hầu hạ đi.

Ta vừa định mở miệng, hắn lại thêm một câu:

- Nếu dám chạy trốn hay dám không đến, bản vương sẽ đập hết tất cả bệ đá ngoài cổng.

Ta lập tức co rúm lại.

Gia đình đế vương đúng là tuyệt tình nhất, đến tảng đá cũng muốn bắt nạt.

5.

Ban ngày, ta là một tảng đá nghiêm túc yêu nghề, không quản gió mưa.

Tối đến, ta vẫn phải chăm chỉ cần cù phục vụ Tề Lạc.

Hoàng liên(*) cũng không cay đắng bằng số mệnh của ta.

(*) Hoàng liên là 1 vị thuốc đông y có vị đắng, trong tiếng Trung “đắng” và “khổ” là cùng một chữ.

Có vẻ như muốn lợi dụng tối đa thời gian biến hình người của ta vào ban đêm, Tề Lạc tự biến mình thành con cú đêm.

Hắn không hổ là vương gia chất chơi nhất cái kinh thành này, nghĩ ra lắm trò giày vò người khác.

Sai ta dán đèn hoa đăng cho hắn, theo hắn đi dạo hội đèn, nửa đêm rồi còn phải theo hắn đi cưỡi ngựa.

Lúc này, nửa đêm canh ba còn tới thư phòng, muốn ta mài mực cho hắn vẽ tranh.

Ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ rọi vào, cùng với mấy ngọn nến chiếu lên Tề Lạc khiến hắn trở nên đẹp lạ thường.

Nhưng ta chỉ là một tảng đá, không thưởng thức nổi mấy thứ cao quý tao nhã thế này, mài mực đến mức ngủ gật luôn.

“Póc póc” Có tiếng búng tay.

Đặt bút xuống, hắn lấy con dấu riêng đóng dấu lên bức tranh, không hề ngước mắt lên.

- Đến đây, coi bản vương vẽ thế nào?

Cơn buồn ngủ bị doạ chạy mất dép, ta chậm chạp lết qua, không cần suy nghĩ mà nói:

- Không hổ là vương gia, vẽ đẹp quá đi!

Hắn nhướng mi nhìn ta, cười nhạo một tiếng:

- Đức hạnh.

Chủ tử không ngủ, người hầu kẻ hạ cũng không được ngủ. Nha hoàn trực bên ngoài mang mấy đ ĩa điểm tâm vào làm bữa ăn khuya cho Tề Lạc.

Liếc thấy Tề Lạc lại lấy ra một tờ giấy vẽ mới, tầm mắt của ta lướt thẳng lên mấy đ ĩa điểm tâm.

- Muốn ăn à?

Hắn cúi đầu vẽ, con ngươi lại như có cái đầu khác lòi ra nhìn ta.

Ta rụt rè:

- Không muốn lắm.

- Thế thì bản vương sai người đem xuống…

- Ấy đừng, điểm tâm để lâu sẽ mất ngon, ta giúp vương gia nếm thử xem.

Nói xong, ta vội nhét hai cái bánh ngọt vào miệng, nghẹn đến trợn cả mắt.

Thật lòng mà nói, ta không có cảm giác no hay đói gì cả, chỉ là nhớ đồ ăn đến phát rồ, ước gì có thể ăn liên tiếp mấy ngày mấy đêm.

Hắn ngẩng đầu nhìn ta mấy lần nhưng bút vẽ không ngừng, ta nhón đồ ăn tới gần, phát hiện ra hắn vẽ một chú heo con đang ăn ngấu nghiến.

Ta thành tâm khen ngợi:

- Chú heo này dễ thương ghê á.

Mặt mày hắn mang theo ý cười, đưa bức tranh cho ta.

- Heo con nói không sai, bức tranh này tặng cho heo con làm kỉ niệm nhé.

Ta ngơ ngác nhận lấy, nhất thời đầu óc không nhảy số được.

- Vương gia, ta đến từ tảng đá, không phải heo.

Hắn lớn tiếng cười há há, không kiềm được mà chạm l3n đỉnh đầu ta, tựa như sờ đầu một con choá.

- Ngày mai bản vương sẽ tặng ngươi một con heo thật.
— QUẢNG CÁO —