Tạ Đường

Chương 12



18.



Bên tai vang lên tiếng ồn.



Dường như có cả tiếng của Vệ Tuân:



“Sao nàng ấy lại sắp chết được? Rõ ràng mấy ngày trước vẫn còn khỏe mạnh!”



“Lang băm! Cút đi! Đều là lang băm hết!”



Còn có giọng nói của Tạ Duẫn:



“Chẳng phải ông nói lần trước, muội ấy nôn ra máu là do ta cho muội ấy ăn cháo trắng suốt 3 ngày nên mới bị đói hay sao?”



“Mấy ngày nay chẳng lẽ không phải do ông đích thân bắt mạch cho muội ấy?”



“Có phải ông muốn hại chết muội muội của ta hay không!”



Có giọng nói của mẹ:



“Con của ta ơi, sao con lại ra nông nỗi này?”



“Bệnh nặng như vậy, sao lại không nói với mẹ?”



Còn có Tạ Nhân:



“Tỷ tỷ, con mèo kia là do Ngụy lang đánh chết, thật sự không liên quan gì đến ta.”



“Ngày hôm sau ta phải gả chồng rồi, sao phải tự chuốc xui xẻo cho chính mình như vậy?”



Sau đó là tiếng đánh nhau ầm ĩ.



Là Vệ Tuân và Tạ Nhân.



“Tuân ca ca, ta chẳng qua cũng chỉ là lầm đường lạc lối, bị người ta lừa gạt mà thôi.”



“Chẳng phải huynh nói huynh yêu tính cách đơn thuần thiện lương này của ta hay sao?”



“Ta…… Là do ta sợ huynh đau lòng, không phải do ta cố tình giả chết……”



Bốp - một bạt tai.



Là Tạ Duẫn tát Tạ Nhân:



“Nếu không phải lúc trước muội miêu tả nhà họ Vệ đáng sợ như vậy, làm sao ta sẽ nghĩ ra cách tổn hại này?”



“A huynh, nếu không phải ta nghĩ cho huynh, sao ta lại lấy Tạ Đường ra để thế tội?”



Bốp - lại là một bạt tai.



Vệ Tuân tát Tạ Duẫn:



“Uổng cho ta xem ngươi như huynh đệ! Vậy mà ngươi lại lừa ta suốt 3 năm!”



“Từ trên xuống dưới nhà họ Tạ các người lừa ta suốt 3 năm!”



“Còn trơ mắt nhìn ta cưới Tạ Nhân vào nhà! Đây là cách mà ngươi làm huynh đệ với ta đó à?!”



Dường như trực tiếp đánh nhau trong phòng luôn rồi.



Ta mơ mơ màng màng, lúc thì ngủ, lúc thì tỉnh, chỉ cảm thấy ầm ĩ không chịu được.



Ta gọi hệ thống theo bản năng.



Không ai đáp lại.



Đau buồn đến rơi lệ.”



“Đường Đường! Đường Đường tỉnh rồi!”



“Đường Đường mở mắt ra rồi!”



Ta mở mắt ra, nhưng không có một gương mặt nào là ta muốn nhìn thấy.



Ta trở mình, một lần nữa nhắm mắt lại.



Chỉ trong chốc lát đã có đại phu đến đây, cẩn thận mà bắt mạch cho ta.



“Tạ tiểu thư đúng là đã trúng độc rắn Vân Nam, thậm chí đã trúng độc từ khi còn nhỏ.”



“Có thể sống đến hôm nay đã là kỳ tích, còn tưởng là…… Haiz……”



Cả căn phòng chìm trong im lặng.



Không biết là ai hỏi một câu:



“Đường Đường, con còn nhỏ như vậy, sao lại trúng độc rắn Vân Nam được?”



Ta vùi mặt vào trong chăn.



Không muốn nói chuyện, chỉ muốn ngủ.