6. Có một lần, khi ta đang khóc lóc đốt vàng mã cho Tạ Nhân thì hệ thống nói cho ta. Bởi vì Tạ Nhân để lại di thư, nói rằng nếu cha mẹ đã tìm được thiên kim thật thì thiên kim giả như nàng ta sẽ không chiếm chỗ nữa. Ta đã từng rất áy náy. Cũng từng lo lắng bất an. Có phải là sự trở về của ta đã hại chết một mạng người hay không. Sau đó, hệ thống nói cho ta: 【Tạ Nhân chưa chết.】 【Tạ Nhân đã bỏ nhà theo trai rồi.】 Nó nói Tạ Nhân đem lòng yêu một thư sinh nghèo, nàng ta đã đoán trước được là người nhà sẽ không đồng ý. Cho nên trực tiếp bỏ nhà theo trai, nhưng nàng ta lại lo cha và Vệ Tuân sẽ đuổi theo không để yên. Bèn dứt khoát lấy ta làm cái cớ để giả chết trong lúc mẹ đi đón ta về, cha bận đi công tác. Vì làm cho rõ ràng, nàng ta còn đặc biệt chọn ngày sinh nhật của ta mà nói: “Ngày này 15 năm trước ta nợ tỷ tỷ, ngày này 15 năm sau ta trả lại cho tỷ tỷ!” Ta rất muốn nhìn xem. Vệ Tuân si tình đến như vậy, khoảnh khắc biết được sự thật, trên mặt hắn sẽ lộ ra biểu cảm như thế nào? “Tạ Đường.” Có lẽ là sự mỉa mai trên mặt ta quá rõ ràng. Mặt Vệ Tuân trầm xuống, không vui mà nói: “Nàng không xứng nhắc đến A Nhân.” Sau đó bóp chặt cằm ta, muốn hôn lên môi ta. Ta giãy giụa, hắn lại nhấn bả vai ta xuống, đè chặt lên chân ta. Ta rút tay ra, dùng hết sức bình sinh mà dùng một bạt tai kia của Tạ Duẫn để trả cho hắn. 7. Vệ Tuân nổi giận đùng đùng bỏ đi. Hắn cũng giống như Tạ Duẫn, lần đầu tiên nhìn thấy sự phản nghịch của ta. Hắn điều đi tất cả người hầu bên cạnh ta, nhốt ta lại. “Thân thể của phu nhân không được khỏe, cần phải tĩnh dưỡng.” Thân thể của ta đúng là không được khỏe. Ngày hôm ấy, trời còn chưa sáng, cảm giác tim đau thắt đã trỗi dậy. Mãi cho đến chập tối, ta lại nôn ra một ngụm máu. Ta hỏi hệ thống, ta còn bao lâu để sống. Hệ thống này của ta, từ trước đến nay hay mềm lòng, lúc trả lời ta, giọng của nó như muốn khóc: 【Ta cũng không biết nữa.】 【Đường Đường, đừng quá đau buồn.】 Ta không buồn. Nếu nói là trước khi trở về phủ thừa tướng, ta tràn ngập sự khát khao, mong chờ về tương lai. 3 năm nay, hơn 1000 đêm, đã sớm hao hết những mong mỏi đó của ta. Thậm chí, ta có chút hối hận. Nếu biết sớm như vậy thì ta còn nhận nhiệm vụ chinh phục làm gì? Còn không bằng ta chết vào năm 15 tuổi. Vệ Tuân nhốt ta lại 7 ngày. Có lẽ là cảm thấy ta đã ngoan ngoãn nghe lời, hắn bèn hạ mình, đích thân đến mở cửa cho ta. Ta trực tiếp đưa thư hòa ly cho hắn. Sau khi chết, ta không muốn được chôn trong phần mộ của tổ tiên nhà họ Tạ, cũng không muốn bước vào phần mộ của nhà họ Vệ. Vệ Tuân nhấp môi, sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nhìn chằm chằm ta. Cuối cùng, hắn cầm lấy thư hòa ly, không nói lời nào mà phất tay áo bỏ đi. Sau khi đưa thư hoà ly xong, ta sai người đem của hồi môn đã sớm thu xếp lại đàng hoàng, đưa về Tạ phủ. Mẹ cho rằng ta cãi nhau với Vệ Tuân, sai người đến đây vài lần, gọi ta về nhà ăn cơm. Ta từ chối. Tạ Duẫn cũng từng đến hai lần, ta vẫn không thèm để ý đến hắn như trước. Huynh ấy nghiến răng cười mỉa: “Để ta chống mắt lên xem muội có thể làm ầm ĩ bao lâu!” Lại thêm 7 ngày trôi qua, cách vách truyền tin. Tinh thần của Tạ phu nhân không ổn định, thường xuyên gặp ác mộng. Tạ Duẫn đích thân dẫn theo đầy tớ trong nhà đến “mời” ta. Lúc rời khỏi Vệ phủ, Tạ Duẫn kiêu ngạo liếc ta. Đáy mắt lạnh lùng không giấu được sự vui mừng khi người khác gặp họa.