10. Hệ thống nói, Tạ Nhân vốn sẽ trở về. Nó chỉ tạo ra chút chuyện ngoài ý muốn, khiến thời gian trở nên sớm hơn một chút. Tạ Nhân đem cây trâm vàng cuối cùng đi cầm. Trên đường về còn gặp phải ăn trộm. Không những không có bạc mà còn sợ vỡ mật. Mướt mồ hôi về đến nhà, lại gặp được tình lang nói muốn yên tĩnh đọc sách của nàng ta đang ve vãn góa phụ ở cách vách. Cuối cùng, nàng ta không thể nhịn được nữa. Từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, được yêu thương chiều chuộng, cho rằng một túp lều tranh hai trái tim vàng. Nào ngờ cơm áo gạo tiền, mỗi một chuyện đều khó khăn, ngay cả thứ mà nàng ta xem là chân tình hóa ra cũng là giả. Màn đêm buông xuống, nàng ta đã thu xếp đồ đạc quay về kinh thành. Lúc ta tỉnh lại, bên cạnh không có một bóng người. Nhưng ngoài sảnh lại rất náo nhiệt. Vang lên tiếng khóc thút thít của thiếu nữ: “Cha, mẹ, con cũng không ngờ rằng nha đầu Liên Châu kia lại trung thành như vậy.” “Lúc lửa cháy hừng hực đã đẩy con ra ngoài.” “Khi đó, con bị va chạm phần đầu, lúc tỉnh lại đã ở vùng ngoại ô, nhưng con lại quên mất chuyện cũ năm xưa.” “Mấy ngày trước, con nằm mơ, mơ thấy khuôn mặt của cha, mơ thấy a huynh dạy con chơi cờ, mơ thấy mẹ nói nhớ con……” “Con của ta ơi!” Mẹ ta bỗng dưng khóc lóc thảm thiết. Không khó để tưởng tượng ra cảnh hai người ôm nhau khóc lóc. Đây hẳn là Tạ Nhân nhỉ? Tất cả mọi người ngóng trông Tạ Nhân. Ta bình tĩnh nhìn rèm che trên nóc giường. Nghe nàng ta khóc với mẹ xong thì lại khóc với cha. Khóc với cha xong thì lại khóc với Tạ Duẫn. Cuối cùng là Vệ Tuân. “Tuân ca ca, trên đường quay về kinh thành, muội có nghe nói.” “3 năm này…… Huynh đã……” Tạ Nhân nghẹn ngào không nói nên lời, “Đã kết hôn rồi, có đúng không?” Vệ Tuân không trả lời.11. Cuối cùng, ta cũng nhìn thấy Tạ Nhân. Thật ra, trước kia ta đã nhìn thấy rồi. Trong thư phòng của Vệ Tuân, có một quầy tràn ngập tranh vẽ nàng ta. Mỉm cười dịu dàng, che mặt xấu hổ, trợn mắt giận dữ. Đều do hắn đích thân vẽ. Nhưng người trong tranh làm sao so được với người sống sờ sờ trước mắt. Vừa bước vào cửa, Tạ Nhân đã vội vàng chạy đến bên giường ta: “Tỷ tỷ! Tỷ tỷ, muội là A Nhân! A Nhân đã quay về rồi!” “Tuân ca ca nói tỷ cầu phúc cho ta, vì quá mệt nên mới ngất xỉu……” Hốc mắt Tạ Nhân đỏ lên: “Tỷ tỷ, đều do A Nhân không biết cố gắng, nếu có thể nhớ lại sớm hơn……” Nghẹn lại, nước mắt tuôn rơi ào ạt. Ta im lặng nhìn nàng ta. Nhìn mọi người sau lưng nàng ta. Mẹ ta đang lau nước mắt, Tạ Duẫn kích động đến mức tay run rẩy không ngừng. Vệ Tuân nhìn chằm chằm vào nàng ta, trên mặt ngập tràn sự thương xót. Ngay cả người cha từ trước đến nay ít khi cười nói của ta, ánh mắt cũng nặng nề dừng lại trên đôi vai đang phát run của nàng ta. “Xin lỗi tỷ tỷ, trước kia là do A Nhân nghĩ quẩn, suýt chút nữa đã phụ công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ suốt nhiều năm qua.” “Còn khiến tỷ tỷ mang tiếng suốt ngần ấy năm.” “Sau này A Nhân sẽ không bao giờ như vậy nữa.” “Tỷ tỷ tha thứ cho A Nhân được không?” Tốt lắm. Nàng ta còn có sau này, nhưng ta không có. “Tạ Đường! A Nhân đã khóc rồi! Muội còn đứng ngây ra đó làm gì?!” Tạ Duẫn quát lớn. Ta vừa mới mở miệng, vị tanh đã dâng lên, ho khan hai tiếng. “Đừng giả vờ!” Tạ Duẫn mỉa mai, “Hành Chi vừa mới bắt mạch cho muội, rất khỏe mạnh!” Vậy cơ à. Ta cười cười. “Tỷ tỷ cười! A Nhân biết ngay mà, tỷ tỷ vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, chắc chắn sẽ không trách muội!” Tạ Nhân nín khóc mỉm cười, vui vẻ nắm lấy tay ta: “Tỷ tỷ, sau này tỷ chính là tỷ tỷ ruột của muội, muội chính là muội muội ruột của tỷ.” “Hai tỷ muội chúng ta đồng tâm hiệp lực, phụng dưỡng cha mẹ, cố gắng hiếu thảo với cha mẹ, có được không?” Ta rút tay ra, mỉm cười giúp nàng ta lau nước mắt trên mặt: “Được.” Sau đó bèn giơ tay lên, hung hăng cho nàng ta một bạt tai. Lại giơ tay, lại cho nàng ta thêm một bạt tai. Còn tính giơ tay lên nhưng đã bị cản lại. “Mẹ…… mẹ, tỷ tỷ, tỷ tỷ……” “Tạ Đường, con điên rồi?!” “A Nhân, A Nhân, cho mẹ nhìn mặt của con xem nào, có đau hay không?” “Phủ thừa tướng chúng ta không có loại phụ nữ man rợ như vậy! Gia pháp đâu, lấy gia pháp ra đây!” Tạ Nhân lại hỏi: “Tỷ tỷ đâu? A Nhân muốn gặp tỷ tỷ.”