Tối hôm ấy, trong con ngõ nhỏ gió đông thổi càng mạnh, chiếc áo phao lông vũ được Chu Lập khoác cho Trần Dương lúc cậu rời khỏi nhà, hiện tại bản thân cậu còn được hắn ôm vào trong lòng. Nhưng bởi vì Chu Lập vốn không có ý định rời khỏi nhà, cho nên trong lúc đuổi theo Trần Dương thì trên người cũng chỉ mặc một chiếc áo len mỏng mà thôi, cậu mãi về sau mới phát hiện ra chuyện này liền ngẩng đầu lên nhìn hắn:
"Trời có gió, chúng ta về nhà đi"
Chu Lập gật đầu, nắm lấy tay của Trần Dương chậm rãi đi trong ngõ nhỏ này, Trần Dương liếc mắt nhìn hắn rồi hít một hơi thật là sâu:
"Chuyện kia... em sẽ cố gắng trả lại tiền cho anh sớm nhất"
Chu Lập mắt nhìn về phía trước, đối với khoản tiền nhỏ kia hắn cũng sẽ không để ý tới:
"Không cần trả"
Trần Dương kéo tay của Chu Lập lại rồi dừng bước nhìn hắn:
"Nên phải trả, em không muốn vì chuyện đó làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai chúng ta sau này"
Chu Lập nhìn chằm chằm Trần Dương:
"Vì sao ảnh hưởng?"
Trần Dương kiên định:
"Bởi vì em không muốn ai nghĩ rằng em thích tiền của anh"
Chu Lập nhìn Trần Dương lâu thật lâu, giống như là hắn đang nghiền ngẫm điều gì đó, cuối cùng liền gật đầu đáp:
"Được, chậm rãi trả"
Trần Dương gật đầu, sau đó hai người trở lại về nhà của ba mẹ Trần, vừa mới rồi một nhà ba người Trần gia nhìn thấy Trần Dương đột nhiên rời đi như thế liền rất lo lắng, nhất định là cậu đã nghe được cuộc đối thoại kia. Mẹ Trần là người cảm thấy áy náy nhất, đúng là bà đã mang trong đầu tâm tư sợ Chu Lập không đồng ý cho vay tiền cho nên mới tạo ra loại chuyện kia để đảm bảo, nhưng mà bà cũng đã quan sát Chu Lập rất kỹ rồi, người đàn ông đó đúng là cũng tốt cho nên bà mới nhân cơ hội này để cho Chu Lập phải có trách nhiệm luôn, nếu như Chu Lập không tốt thì bà cũng sẽ không để cho con trai mình và cậu ta đi đến loại sự tình kia.
Mẹ Trần vừa thấy Trần Dương trở về nhà liền vội vã đứng dậy đi về phía con trai:
"Dương Dương, con vừa rồi..."
Mẹ Trần nói đến đây thì ngừng lại, Trần Dương lắc đầu:
"Con trong người thấy hơi mệt một chút, nên không đi lấy đồ về cho mẹ được"
Anh trai Trần Khang cũng tự cảm thấy áy náy, tuy rằng Trần Khang không hề biết chuyện mẹ mình đưa gel cho Chu Lập, nhưng mà tại thời điểm này vay hắn một khoảng tiền lớn như thế nhất định sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của em trai trong mắt đối phương:
"Khoan đã Chu Lập, chuyện vừa mới rồi hỏi vay tiền của cậu, tôi nghĩ cũng không cần nữa... tôi có thể xoay sở được rồi"
Trần Dương lúc này liền lên tiếng hỏi:
"Người bạn kia của anh trở về rồi sao?"
Trần Khang khó xử lắc đầu, ba Trần cuối cùng mới nói:
"Chúng ta sẽ thế chấp ngôi nhà này giúp anh trai con trả nợ"
Không gian tiếp theo liền rơi vào trầm mặc, mọi người trong nhà không ai nói với nhau câu nào cả. Trần Dương có chút bối rồi, nếu như thế chấp nhà rồi vậy thì ba mẹ sẽ ở đâu, cậu đang định lên tiếng hỏi vay tiền của Chu Lập thì lúc này hắn đã chậm rãi phá bỏ sự im lặng trong phòng khách:
"Đối với vấn đề bị bạn lừa gạt thế này có thể nhờ tòa án phân xử, trên phương diện pháp lý thì người ký tên sẽ phải chịu trách nhiệm, nhưng nếu có thể điều tra ra được một số tình huống chứng minh rằng anh trai bị lừa gạt thì người đền bù số tiền kia sẽ không phải anh trai"
Chu Lập vừa nói ra lời này thì toàn bộ người nhà họ Trần đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía hắn, Trần Khang cũng hơi một chút kích động hỏi:
"Điều cậu nói là thật chứ?"
Chu Lập bình tĩnh đáp:
"Thật!"
Một lời này của hắn liền khiến cho toàn bộ Trần gia có hy vọng trở lại, giống như là ánh mặt trời sưởi ấm đi màn đêm u tối vậy. Nhưng sau đó Trần Khang liền u sầu:
"Chuyện này hẳn là cần có luật sư giỏi"
Trần Dương biết những lời mà Chu Lập nói ra đều là thật, hắn tài giỏi như vậy nhất định là luôn có cách trong mọi tình huống, chỉ cần anh trai mang chuyện này ra nhờ tòa án phân xử giành được thắng lợi thì nhà cậu sẽ không phải trả số tiền lớn kia, cậu cũng không phải đối với Chu Lập khó xử.
Chu Lập lại lên tiếng, dường như tiếng nói của hắn bây giờ rất có trọng lượng trong Trần gia, chỉ cần hắn chịu nói chuyện thì toàn bộ ánh mắt sẽ chăm chú mà lắng nghe hắn:
"Con có quen biết một luật sư rất giỏi trong lĩnh vực này, nếu có thể để người đó đứng ra nhận giải quyết vụ việc này thì cơ hội thắng kiện chắc chắn sẽ rất cao"
Trần Dương có điểm kích động lên tiếng:
"Là thật sao?"
Chu Lập quay sang nhìn Trần Dương, trong ánh mắt của hắn khi nhìn cậu luôn có một sự ôn nhu không hề dành cho bất cứ ai ngoại trừ cậu:
"Ừ"
Chu Lập nhìn về phía Trần Khang nói:
"Anh trai có thể chuyển số điện thoại qua đây, tôi sẽ đưa số điện thoại của anh cho vị luật sự đó, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì qua tết sẽ tiến hành đề đơn lên tòa án giải quyết"
Chỉ vài câu nói của Chu Lập liền khiến cho toàn bộ Chu gia bình tĩnh trở lại, hơn nữa trong lòng còn tràn ngập hy vọng. Tối đó, khi Trần Dương tắm xong liền đi đến ngồi ở trên giường bên cạnh Chu Lập nói:
"Cảm ơn"
Chu Lập cũng không nhiều lời chỉ ừ một tiếng, Trần Dương nằm xuống bên cạnh hắn, tự động chui vào lòng người ta mà thủ thỉ:
"Anh chuyện gì cũng có thể giải quyết sao?"
Chu Lập nhàn nhạt đáp thế này:
"Trên cơ bản thì từ nhỏ đến lớn chưa có chuyện nào là anh không giải quyết được"
Nếu như là người bình thường nói câu này, Trần Dương nhất định sẽ cười thầm mà nghĩ người ta khoác lác, nhưng mà hiện tại đối phương nói ra lại chính là Chu Lập, cậu hoàn toàn tin tưởng khả năng này của hắn.
"Nhắm mắt lại đi"
Trước giờ người nói ra câu này luôn là Chu Lập, nhưng hôm nay lại thay đổi vị trí một chút, Trần Dương ngước mắt lên nhìn hắn mỉm cười nói thế. Chu Lập nhìn Tràn Dương một lúc rồi nhắm mắt lại, kế đến có một bờ môi nhẹ nhàng đặt lên môi của hắn, trước nay bản thân luôn là người ở thế bị động thế cho nên lúc này cậu cũng không biết nên phải hôn như thế nào, loay hoay một hồi cuối cùng đành phải trả lại thế chủ động cho Chu Lập.
Đầu lưỡi vô cùng mềm mại mang theo sự nhanh nhẹn càn quét hết trong khoang miệng của Trần Dương, lực xuất ra vừa đủ không quá mạnh bạo cũng không quá nhẹ nhàng, chính là kiểu làm cho đầu óc người ta mê muội, đến khi buông ra vì hô hấp sắp không thông vẫn còn có cảm giác nuối tiếc không muốn rời đi:
"Đến hôn cũng thật là giỏi"
Trần Dương nhẹ giọng than một câu, trên đời này đúng là không có chuyện gì mà Chu Lập không làm được. Đúng lúc này ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa, Trần Dương hiện tại tuy rằng chưa nhìn mình trong gương những cũng biết được bộ dáng này không nên đi ra ngoài gặp người ta, thế cho nên cậu liền khẽ đẩy tay của hắn ý nói hắn ra mở cửa.
Mẹ Trần mang chăn ga đã được gấp gọn gàng tiến vào trong phòng, liếc mắt nhìn qua liền thấy trên môi của con trai hơi sưng thì khẽ ho một tiếng rồi nhìn ra chỗ khác, đến khi sắp rời khỏi phòng rồi liền bâng quơ nói một câu thế này:
"Ngày mai là giao thừa, hai đứa hôm nay đừng ngủ muộn"
Nói rồi mẹ Trần liền rời đi, Trần Dương làm sao mà không hiểu ánh mắt cùng ngụ ý trong lời nói của mẹ Trần chứ, chỉ có thể đỏ mặt nằm ở một bên, nhưng mà Chu Lập còn sợ cậu không hiểu ý của mẹ Trần mà nói thẳng ra với cậu thế này:
"Mẹ sợ chúng ta làm quá sức nên mới nói phải đi ngủ sớm, tối nay anh sẽ không làm Dương Dương mất sức nhiều"
Thế là Trần Dương chỉ còn biết kéo chăn che lên mặt giả chết, nhất quyết không đáp lại lời của Chu Lập. Chu Lập không được sự đồng ý của Trần Dương cho nên cũng đành thở dài tắt điện rồi nằm lên giường nghiêm chỉnh.
Mới gần 21 giờ, bên trong phòng im ắng đến lạ thường, rèm cửa đã kéo lại, điện cũng đã tắt hết, phải mất một khoảng thời gian ngắn mới có thể thích nghi được với bóng tối, Trần Dương đột nhiên vòng tay ôm qua ngang người của Chu Lập khẽ nói:
"Phòng của ba mẹ ở ngay bên cạnh"
Chu Lập nắm lấy tay của Trần Dương:
"Ba mẹ ngủ rồi"
Trần Dương lại gối đầu lên tay của Chu Lập:
"Tường không cách âm đâu, nếu không cẩn thận ba mẹ sẽ tỉnh giấc"
Chu Lập khàn giọng:
"Anh sẽ cẩn thận"
Trần Dương buồn cười cố tình trêu chọc Chu Lập:
"Em sợ mình bất cẩn"
Chu Lập sau đó liền im lặng giống như đang nghĩ cách gì đó, cuối cùng hắn liền nói thế này:
"Vậy chuyển ra ngoài ban công, cách xa một chút sẽ không sao"
Trần Dương sau đó liền ngẩn người, được một lúc liền có một bàn tay luồn vào trong áo của Chu Lập, hơi thở phập phồng khe khẽ phả vào vành tai hắn:
"Nếu em bất cẩn thì anh dùng miệng chăn em không phải được rồi sao"
Chu Lập ừ một tiếng, Trần Dương liền bạo dạng trèo lên người của hắn:
"Em cũng đọc qua sách rồi, trong sách nói có người thì thích người trong thời điểm đó nhút nhát ngoan ngoãn, có người thì lại thích phải chủ động bạo dạng, anh thích kiểu nào?"
Chu Lập ôm lấy eo của Trần Dương khàn giọng:
"Anh thích kiểu giống như Dương Dương"
Sau đó thì điện thoại của Trần Dương liền reo lên, làm cho không khí nóng bỏng trong phòng bị phá vỡ, cậu có điểm bất đắc dĩ nói:
"Đợi em nghe điện thoại rồi tiếp tục có được không?"
Chu Lập khó nhọc ừ một tiếng, Trần Dương xuống khỏi người của hắn với tay lấy điện thoại di động nhìn xem là ai gọi tới:
"Lâm Tử à?"
Trịnh Gia Lâm là bạn học cấp 3 của Trần Dương, nhà cách nhà cậu không xa lắm, nhớ mấy năm đi học cũng là đều đến trường cùng cậu ta, mối quan hệ cũng xem như là thân thiết:
"Ngày mai họp lớp, nhất định là phải đến đó nhé"
Mấy hôm trước lớp trưởng có nhắn tin rằng giao thừa này sẽ họp lớp, mấy người cùng nhau tụ tập đi chơi nhưng bởi vì còn bận chuẩn bị cùng Chu Lập mua quà tết, dọn dẹp nhà cửa mà quên mất chuyện này, hôm nay Trịnh Gia Lâm gọi đến thì cậu mới chợt nhớ ra:
"Đúng rồi, ngày mai họp lớp rồi nhỉ"
Trịnh Gia Lâm ở bên này nói lớn:
"Hay là cậu quên rồi đấy hả?"
Trần Dương quay đầu lại phía sau nhìn Chu Lập sau đó liền nói thế này:
"Nhiều chuyện quá cho nên đúng là đã quên mất... chỉ là sợ không đến đó được"
Trịnh Gia Lâm không được vui:
"Có gì mà không đến được, hôm qua mình mới gặp bác Trần ở ngoài chợ, bác nói cậu về rồi mà"
Trần Dương đáp lời:
"Chỉ là lần này tớ về nhà cùng với một người, cũng không thể bỏ người đó ở nhà mà đi chơi được"
Trịnh Gia Lâm à một tiếng:
"Như vậy đưa đi cùng đi, trong lớp cũng không ít người mang theo file đính kèm đâu"
Trần Dương buồn cười:
"Chỉ có điều anh ấy vốn không thích gặp người lạ, được rồi để mình hỏi anh ấy, nếu như đi được mình sẽ báo cậu"
Trần Dương vừa cúp máy thì phía sau liền có một vòng tay ôm lấy eo của cậu:
"Ngày mai muốn đi đâu?"
Trần Dương đặt điện thoại sang bên cạnh:
"Bạn học cấp 3 rủ em đi họp lớp"
Chu Lập hỏi:
"Sau đó thì?"
Trần Dương đáp:
"Anh có muốn cùng đi không?"
Chu Lập cũng không chần chừ mà trả lời luôn:
"Đi"
Trần Dương cũng có điểm bất ngờ, không nghĩ tới Chu Lập lại đồng ý đi cùng cậu, cậu còn đang định sẽ từ chối Trịnh Gia Lâm để ờ nhà vơi hắn. Sau đó thì Trần Dương liền bị Chu Lập tiếp tục kéo xuống giường làm việc còn đang dang dở. Kế tiếp trong phòng truyền ra một đoạn đối thoại nho nhỏ như thế này
"Đừng quá nhanh mà Chu Lập"
"Ừ"
"Nhanh quá rồi Chu Lập"
"Được"
"Còn chưa chậm Chu Lập"
"Chậm"
"Chu Lập, chậm thêm một chút"
"Ừ".
---
Buổi sáng ngày hôm sau Trần Dương tỉnh dậy khắp người đều đau ê ẩm, chân cũng muốn nhũn ra đi không được. Đừng tưởng rằng Chu Lập ở bên ngoài trầm tĩnh ít nói, trên giường hắn chính là cuồng nhiệt vô cùng, hôm qua cũng không biết bao nhiêu lần chèn ép cậu đến tận sáng, ngẫm tới nếu như để cho hắn coi việc này thành thói quen thì sẽ rất đáng sợ.
Chu Lập mở cửa phòng ngủ, mắt thấy Trần Dương đang loay hoay tìm quần áo để mặc hắn liền giúp cậu lấy một bộ quần áo mới trong tủ:
"Hôm nay mấy giờ họp lớp?"
Trần Dương cúi người nhìn dấu vết xanh xanh tím tím trên người mình khẽ thở dài, bộ dạng này liệu có thể đi họp lớp được không đây:
"Buổi trưa 10 giờ"
Chu Lập ở bên cạnh giúp Trần Dương mặc đồ:
"Ừ"
Trần Dương mặc đồ xong liền nhìn hắn:
"Rất ồn ào đấy, anh nếu như không muốn đi thì không cần phải miễn cưỡng"
Chu Lập chỉ ngắn gọn để lại một chữ:
"Đi"
Lúc xuống dưới nhà ăn sáng, Trần Dương đã cố tính mặc áo cao cổ để che đi giấu vết khả nghi nhưng vẫn không thoát được khỏi ánh mắt của mẹ Trần. Mẹ Trần vốn dĩ định sẽ không nhắc đến nhưng nhìn thấy dáng đi của con trai có điểm khác biệt liền ho nhẹ, đi ngang qua buông lại một câu:
"Người trẻ tuổi, làm việc gì cũng cần phải tiết chế, nếu không sau này sẽ không tốt"
Trần Dương chột dạ a một tiếng đưa tay kéo kéo lại cổ áo của mình rồi liếc nhìn Chu Lập nói nhỏ:
"Đều tại anh"
Chu Lập cũng biết đều tại mình nên nhàn nhạt ừ một tiếng, thật sự là khiến cho Trần Dương dở khóc dở cười mà. Buổi sáng hai người đi dạo chợ tết, hôm nay là 30 cho nên người đến chợ sẽ càng tấp nập hơn, Trần Dương dọc đường đi kể cho Chu Lập rất nhiều chuyện, toàn là những chuyện lông gà vỏ tỏi nhưng mà hắn lại vô cùng thích nghe, căn bản là tuổi thơ mà Trần Dương trải qua chính là thứ hắn cũng muốn có, chỉ có điều hắn lại không có được.
"Chu Lập, ăn kem không?"
Chu Lập theo hướng chỉ tay của Trần Dương nhìn về phía chiếc xe đạp đang chở một thùng kem, đó chính là chiếc xe mà lúc trước Dung Nham chỉ. Chu Lập nhíu mày nhìn Trần Dương không đồng ý:
"Mùa đông ăn kem sẽ ảnh hưởng đến cổ họng, hơn nữa xe kem đó cũng không đảm bảo vệ sinh"
Trần Dương cũng có điểm tiếc nuối ừ một tiếng, kế tiếp Chu Lập liền nắm lấy tay của cậu đút vào trong túi áo của hắn:
"Đợi khi nào tiết trời ấm lên một chút, lên thành phố anh sẽ đưa em đi ăn kem"
Hai người đàn ông nắm tay nhau đi ở giữa đường, hơn nữa Chu Lập lại lớn lên rất thuận mắt cho nên sẽ tránh không được sự chú ý của mọi người. Trần Dương biết chuyện này ở trong mắt của mọi người sẽ là điều rất kỳ quặc, soi mói, nhưng mà bản thân cậu tại thời điểm này cũng không quan tâm đến, cứ như vậy cùng Chu Lập tiếp tục trò chuyện:
"Chu Lập"
Chu Lập ừ một tiếng, Trần Dương khẽ mỉm cười:
"Đêm giao thừa ở quảng trường sẽ bắn pháo hoa, nhà chúng ta ở rất gần quảng trường, buổi tối đi xem nhé"
Chu Lập cũng không có hào hứng cho lắm, chỉ là Trần Dương muốn đi cho nên hắn muốn đi mà thôi: