Ta Giấu Hoàng Thượng Một Đứa Con

Chương 43



Ta đã học được chút võ công phòng thân, biết cách tự bảo vệ mình.”

 

 

 

Hả?

 

 

 

Đúng là lật ngược phải trái.

 

 

 

Bộ dạng bông hoa nhỏ bé yếu đuối trong sáng này, cứ như thể giây tiếp theo sẽ bị hắn hung bạo, ép buộc khuất phục?

 

 

 

Hình như trừ hắn ra, những người còn lại trong tiêu đội, đều bị nữ nhân này lừa gạt.

 

 

 

Có lẽ vì quả phụ này có chút nhan sắc, từ khi nàng ta gia nhập đội, hắn đã không ít lần thấy các tiêu sư chủ động hỏi han ân cần, quan tâm săn sóc nàng ta, chẳng lẽ bọn họ không nhìn ra chút nào sao?

 

 

 

Dưới lớp vỏ bọc dịu dàng hiền thục như tranh vẽ của nàng ta, thực chất là một tâm hồn phản nghịch ngông cuồng!

 

 

 

Lục Dực tự tin sẽ không bị vẻ bề ngoài của nàng ta mê hoặc, cho nên sau khi những người khác rời đi, chỉ hờ hững nói với tiểu quả phụ một câu: “Nương tử tự nhiên.”

 

 

 

Rồi quay người bước vào căn phòng lớn bên phải trong sân, đóng cửa, cài then.

 

 

 

Bóng lưng hắn vô cùng kiên quyết, rất có ý nghĩa mặc kệ bên ngoài ồn ào náo nhiệt thế nào, ta vẫn quyết tâm không ra ngoài.

 

 



 

Tiếng “cạch” của then cửa.

 

 

 

Khiến Từ Ôn Vân vẫn đang đứng trong sân bừng tỉnh.

 

 

 

Bây giờ xung quanh không có ai, nàng cuối cùng cũng không cần phải giả vờ nữa, trên mặt nở nụ cười tươi rói hơn hoa, ngọt ngào hơn mật.

 

 

 

Quả nhiên chỉ cần giữ vững thái độ không bỏ cuộc, thì việc gì cũng có thể thành công!

 

 

 

Trai tráng sợ gái dai, người xưa quả không lừa ta.

 

 

 

Cho dù người đàn ông này có cứng đầu cứng cổ đến đâu? Cứ dây dưa mãi, ngựa cũng cưỡi chung rồi, sân cũng ở chung rồi, cho nên đàn ông mà, phần lớn đều là miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.

 

 

 

Tiến triển thần tốc như vậy, là điều Từ Ôn Vân không ngờ tới.

 

 

 

Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, để đêm đẹp trời tốt này trôi qua trong vô ích, nhất định phải tiếp tục đẩy nhanh tiến độ. Cánh cửa đóng chặt kia của hắn, lát nữa dù phải dùng mỹ nhân kế dụ dỗ hay dùng đao phủ c.h.é.m giết, cũng nhất định phải lôi người ra!

 

 

 

Nhưng những chuyện đó, tạm thời gác lại đã.

 

 

 

Nàng nghỉ ngơi một lát, định tắm rửa sạch sẽ trước, đợi tắm rửa hết bụi bặm mồ hôi trên người, rồi mới nghĩ cách công phá trái tim người đàn ông kia.

 



 

 

Điều đáng mừng là, trong sân này lại có một phòng tắm rộng rãi riêng biệt ở phía Đông Nam. Nàng lập tức sai người mang nước nóng đến, rắc cánh hoa, thậm chí còn gọi thêm vài chén bánh trôi rượu hoa quế ướp lạnh, chè khoai môn sữa, nước mơ chua ướp lạnh...

 

 

 

Cho lui mọi người, cởi bỏ y phục, bước xuống bậc thang đá, thân thể nõn nà của Từ Ôn Vân từng chút từng chút một chìm vào trong nước nóng. Khoảnh khắc này, nàng chỉ cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến, toàn thân sảng khoái...

 

 

 

Lúc này không khỏi nghĩ đến, lý do người đàn ông kia không mở cửa lúc nãy, có lẽ không phải là không muốn cho nàng ở trong sân, mà là đang tắm, cho nên mới đến muộn.

 

 

 

Nửa canh giờ trước, hắn cũng đang tắm trong cùng một phòng tắm này, đứng ở cùng một vị trí với nàng... Như vậy suy ra, coi như là tắm chung rồi!

 

 

 

Lục Dực với thân hình vạm vỡ kia, cơ bụng săn chắc rõ ràng, nếu cởi sạch quần áo, chắc cũng có chút đáng xem nhỉ? Nghĩ đến đây, Từ Ôn Vân không khỏi cười khúc khích.

 

 

 

Đáng tiếc chỉ có thể tưởng tượng, hiện tại hai người còn chưa đến mức đó, không thể gọi hắn đến để khoe thân hình được.

 

 

 

Hay là diễn một màn mỹ nhân xuất dục, dụ hắn đến?

 

 

 

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, đã bị Từ Ôn Vân nhanh chóng bác bỏ, làm như vậy thật sự quá phóng túng, không giống hành vi của con nhà lành.

 

 

 

Hơn nữa cho dù nàng có thể buông thả, thì với tính cách của Lục Dực, trong tình huống nàng không mảnh vải che thân, người kia tuyệt đối sẽ không bước vào phòng tắm nửa bước, nói không chừng còn đề phòng hơn.

 

 

 

Thôi vậy, vẫn là từng bước một mới là thượng sách.