Ta Giấu Hoàng Thượng Một Đứa Con

Chương 79



Suy đi tính lại.

 

 

 

Trách nhiệm giải độc này, cuối cùng vẫn phải rơi vào tay hắn.

 

 

 

So với việc sống những ngày tháng nơm nớp lo sợ bên cạnh một tiêu sư, nghèo túng cả đời, chi bằng theo hắn làm một thông phòng trong vương phủ.

 

 

 

Tuy quá trình có hơi khúc khuỷu.

 

 

 

Nhưng ít ra Lục Dực cũng đã cố gắng hết sức vì nàng, cũng đã cực lực kiềm chế, tự vấn lòng mình, kết cục này coi như cũng không phụ lòng nàng đối với hắn.

 

 

 

Nghĩ thông suốt điểm này, Lục Dực bỗng cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.

 

 

 

Lại thấy có chút buồn cười, rốt cuộc vẫn là quá coi trọng nàng trong lòng, cho nên mới nghĩ mọi cách chu toàn cho nàng, kỳ thực cần gì phải vì một nữ nhân mà giày vò bản thân khổ sở như vậy chứ?

 

 

 

Thu nhận thì cứ thu nhận thôi!

 

 

 

Sáng sớm hôm sau.

 

 

 

Tranh thủ lúc tiêu đội chưa tập trung, Lục Dực giơ tay gõ cửa phòng của nàng góa phụ kia.

 

 

 

"... Ai vậy?"

 

 

 



A Yến dụi mắt mở cửa, nàng ta rõ ràng không ngờ người đến lại là Lục Dực, sợ mình nhìn nhầm, còn dụi mắt mấy lần.

 

 

 

Thật sự là chuyện chưa từng có!

 

 

 

Trước đây toàn là chủ tử chủ động đi tìm hắn, nào từng thấy hắn chủ động gõ cửa? Chuyện này còn kinh ngạc hơn cả việc ban ngày ban mặt gặp ma, A Yến đứng ngây ra đó, lắp bắp nói: "Lục, Lục thiếu hiệp? Xin hỏi có chuyện gì không?"

 

 

 

Ánh mắt Lục Dực xuyên qua khe cửa, nhìn thấy giai nhân đang ngồi trước bàn vấn tóc, ngón tay thon dài trắng nõn như hành lá khẽ dừng lại.

 

 

 

"Ta có chuyện muốn nói với Chu nương tử."

 

 

 

?!

 

 

 

Nghe vậy, sắc mặt A Yến càng thêm phức tạp, khép cửa lại kỹ hơn một chút, rồi vẻ mặt khó xử nói:

 

 

 

"Phu nhân nhà ta hiện tại không tiện gặp khách, nếu Lục thiếu hiệp có gì dặn dò, cứ nói với nô tỳ."

 

 

 

? Trước đây Chu Vân chẳng phải luôn tìm hắn sao? Bây giờ người đang ở ngay ngoài cửa, nàng ta lại tránh mặt? Lục Dực nhất thời không hiểu gì, hắn cũng không đoán được suy nghĩ của tiểu nương tử, chỉ có thể trầm mặt, đưa lọ thuốc trong tay ra.

 

 

 

"... Nàng hôm qua ra nhiều mồ hôi, dễ bị nhiễm phong hàn, đau đầu mệt mỏi, đây là chút đan dược bổ khí ích huyết, uống vào sẽ tốt cho cơ thể."

 

 

 

A Yến không đưa tay ra nhận, chỉ nghiêm mặt nói:

 

 

 

"Nô tỳ xin thay phu nhân cám ơn hảo ý của Lục thiếu hiệp, nhưng thứ này xin Lục thiếu hiệp hãy cất lại.



 

 

 

Thứ nhất là phu nhân nhà ta bị hãm hại, không dám tùy tiện uống thuốc bên ngoài không rõ lai lịch, thứ hai là những thứ này chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn, không cần làm phiền Lục thiếu hiệp."

 

 

 

Nói xong câu này, A Yến "cạch" một tiếng đóng sầm cửa lại, nếu Lục Dực không kịp tránh, suýt chút nữa đã kẹp vào mũi hắn.

 

 

 

?

 

 

 

Lục Dực trước nay ra vào hoàng cung triều đình, đi lại doanh trại quân đội, muốn đi đâu cũng chưa từng có ai dám cản, không ngờ hôm nay, lại bị một góa phụ cho ăn quả bế môn canh?

 

 

 

Hơn nữa lời nói của nha hoàn kia, càng khiến người ta nghẹn họng.

 

 

 

Trải qua chuyện rơi xuống vực hôm qua, hai người dù sao cũng coi như đã cùng nhau trải qua sống chết, có thể coi là bạn bè hoạn nạn rồi chứ? Sao hắn lại biến thành người ngoài không rõ lai lịch? Chẳng lẽ hắn còn muốn hãm hại nàng hay sao?

 

 

 

Lục Dực thở dài một hơi, lại nhớ đến bộ dạng lạnh lùng của nàng sau khi dược tính tan hết hôm qua... Thôi vậy, bây giờ nàng có lẽ vẫn còn đang giận, lát nữa tìm cơ hội, rồi từ từ giải thích vậy.

 

 

 

Sau cánh cửa.

 

 

 

A Yến lại cảm thấy hả giận một cách khó hiểu.

 

 

 

Tình cảm đến muộn này, còn rẻ rúng hơn cả cỏ rác.

 

 

 

Mấy hôm trước chủ tử hết lần này đến lần khác bày tỏ thiện chí, hắn đều lạnh lùng, thậm chí còn chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn lấy một cái, làm cho chủ tử mấy ngày liền ăn không ngon ngủ không yên, nhìn gầy đi cả một vòng, bây giờ lại đến nịnh bợ, ai thèm chứ?