Quân báo từ tiền phương truyền đến, Đỗ Tướng quân dẫn năm nghìn binh mã bắt đầu trận huyết chiến với tộc Hung nô ở Tạng Thị Nguyên. Yếu không địch lại mạnh, dù liều mạng ngăn địch nhưng đã bị đại quân Hung nô vây khốn.
Khi Phó Đình Ngạn chưa tỉnh, quân vụ trong thành do cha ta và các tướng lĩnh khác cùng xử lý. Bây giờ Phó Đình Ngạn vừa tỉnh dậy đã gặp phải quân vụ khẩn cấp như vậy, mọi người không biết có nên bẩm báo với Hoàng đế thánh thể hư nhược này hay không. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là tập trung lại với nhau, bao vây trước cửa phòng Phó Đình Ngạn như kiến bò trong chảo nóng, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Ta ở trong phòng của hắn, mặc ngoại sam vào cho hắn, cho đến khi hắn nói với ta "Cho bọn họ vào", ta mới ra khỏi cửa.
Hắn bị thương nặng, ngay cả ăn uống mặc y phục cũng cần được giúp đỡ, nhưng hắn vẫn cố gắng đứng dậy và gặp chúng tướng.
Ta không thuyết phục hắn nghỉ ngơi, đây là việc hắn nên làm. Nếu hắn nghỉ ngơi, không ai có thể thay thế hắn cả.
Các tướng nối đuôi nhau mà vào. Trên chiếc bàn vuông trong phòng Phó Đình Ngạn, bản đồ, giấy bút của Tạng Thị Nguyên đã được đặt sẵn. Phó Đình Ngạn ngồi một mình sau chiếc bàn vuông, mồ hôi lạnh rịn ra từ trán. Mọi người vây quanh nghị luận nghĩ cách cứu Đỗ Tướng quân, bàn bạc từ sáng đến trưa.
Cuối cùng, Phó Đình Ngạn quyết định, cha ta sẽ mang binh đi cứu viện đội ngũ của Đỗ Tướng quân.
Nhân mã của Đỗ Tướng quân tuy bị bao vây, nhưng may mắn nằm ở ngay vị trí cổ họng của Tạng Thị Nguyên, dễ thủ khó công. Cách tốt nhất của quân Hung nô lúc này là bẫy sống nhân mã của Đỗ Tướng quân cho đến khi lương thực nước uống tiêu hao hết.
Cứu viện trì hoãn càng lâu thì càng bất lợi.
Mà nếu như lúc này bổ sung nhân mã tới, cục diện sẽ xoay chuyển, nếu may mắn còn có thể đoạt được toàn bộ Tạng Thị Nguyên.
Cha ta nhận lệnh đi, hôm nay chỉnh đốn, ngày mai đến Tạng Thị Nguyên hỗ trợ.
Đám người trong phòng giải tán, cửa rộng mở, gió lạnh phương bắc tràn vào trong phòng.
Ta đi đóng cửa lại, Phó Đình Ngạn ở phía sau ho lớn một tiếng. Ta không nhịn được quay người lại, Phó Đình Ngạn che môi, cúi đầu cau mày.
Khi đi ngang qua giá áo, ta cởi một chiếc áo choàng xuống, cẩn thận khoác lên vai hắn, tránh đè lên vết thương của hắn, nhưng hắn vẫn phát ra một tiếng rên rỉ khó có thể nghe thấy.
"Sức khỏe đã rất tệ rồi, không được để cảm lạnh nữa."
Hắn rốt cuộc cũng không ho nữa, nhưng cũng không ngẩng đầu lên, khàn giọng nói: "Rót cho ta cốc nước."
Ta đứng dậy đi lấy cốc nước cho hắn. Khi đưa cho hắn, hắn lấy khăn lụa lau lòng bàn tay rồi lau miệng hai cái, đút vào ống tay áo rồi mới lấy nước ta đưa cho, uống một hơi cạn sạch.
Phó Đình Ngạn thấy đỡ hơn, lúc này mới nhẹ nhàng hỏi ta: "Khi nào Ân Diêu sẽ rời đi?"
“Trong hai ngày này thôi.” Ta đang thu dọn đồ lặt vặt trên bàn, tay hơi khựng lại: “Người muốn tiễn nàng ta đi sao?”
Trong giọng nói của hắn mang theo ý trêu chọc: "Ghen?"
“Thế thì không phải.” Ta cụp mi, đứng thẳng người, chậm rãi cuộn tấm bản đồ lại: “Người là mầm tai vạ, nếu Ân Diêu nhìn thấy người, lỡ như lại không chịu đi thì sao?”
"Ta thấy nàng rất nóng lòng muốn cho nàng ta đi."
Nghe hắn nói xong, ta nhớ lại một chút. Thực sự ta không thích nàng ta cho lắm, nhưng đây không phải là lý do chính khiến ta để nàng ta rời đi.
Ta nhướng mày, ánh mắt sinh ra hàm ý sâu xa, quét mắt về phía Phó Đình Ngạn: "Vậy được, ta bảo Ân Diêu ở lại, đến lúc đó lại hiến mạng nữa thì đừng trách ta không nhắc nhở nàng ta."
Nói rồi ta vừa xách đồ đi về phía cửa, sắp đến cửa nhưng Phó Đình Ngạn vẫn không gọi ta dừng lại.
Ta thực sự không nhịn được, cuối cùng cũng quay lại nhìn hắn một cái.
Trong con ngươi sáng ngời của đối phương hiện lên vài phần giảo hoạt: "Sao còn chưa đi?"
"Sao người không giữ ta lại?"
"Nếu như nàng thật sự muốn đi, một câu nói của ta là giữ được à?"
"Người không giữ ta lại thì sao biết không giữ được ta?"
Phó Đình Ngạn hơi dở khóc dở cười, hắng giọng nói với ta: “Tưởng Mộ, trở về đi…”
Ta dứt khoát quay lại.
Phó Đình Ngạn có chút bất đắc dĩ nhìn ta, ta dùng đầu ngón tay chọc chọc vào mặt hắn: "Có đôi khi, nói mấy lời nhỏ nhẹ với ta sẽ hữu ích hơn nhiều so với đe dọa. Chỉ cần người dỗ dành ta vài câu dễ nghe, ta sẽ nghe mà."
Thắt lưng ta bị siết chặt, Phó Đình Ngạn cực kỳ tự nhiên ôm eo ta, nhẹ nhàng và nghiêm túc nói trước mặt ta.
"Vậy thì hãy luôn ở bên cạnh ta nhé."
“Những lời này nên là ta nói với người.” Ta đưa tay đỡ cái trán đang dán vào giữa xương sườn mình, trong lòng đau xót: “Ta đã tốn rất nhiều công sức mới cứu được người, người nhất định không được chết..."