Đỉnh núi cao cao, tám đường hầm chạy qua lòng núi theo những lối khac snhau, cuối cùng lại đều dẫn tới một lối ra. Có điều mỗi đường hầm dường như đều có một chút khác biệt.
Trong đường hầm thứ hai phía bên phải.
Tạ Bất Thần thay một bộ trường bào màu tím thoáng nhìn cửa hang có ánh sáng chiếu vào, trên mặt lộ ra vẻ mặt hơi kì quái.
Không còn vẻ lạnh lùng và xuất chúng mọi ngày, bây giờ thoạt nhìn hắn có vài phần tầm thường, có điều hình thêu màu lam đậm trên áo bào tuy có vài phần xa lạ nhưng vẫn khiến đôi mắt, hoặc nói là ánh mắt của hắn trở nên nổi bật.
Ánh mắt lạnh nhạt.
Lạch cạch.
Tiếng bước chân rất khẽ vang lên. Tạ Bất Thần quay đầu lại, khuôn mặt hắn lúc này nhìn rất xa lạ.
Đó là một ông già mặc đạo bào đang đi tới chỗ hắn. Trên mặt ông ta có rất nhiều nếp nhăn, đôi môi già nua khô quắt lộ ra một độ cong. Ông ta kéo tay áo lên, trên bàn tay sạch sẽ bưng một chiếc mâm gỗ sơn đỏ, cách một quãng tạm thời còn không thấy rõ trên mâm là thứ gì.
Lúc này Tạ Bất Thần vãn đang ở trong đường hầm, có điều khi sắp ra khỏi cửa hang, đường hầm đã trở nên rộng rãi chứ không chật hẹp như bên trong.
Trên nền đá thô ráp phủ một tấm thảm dày mềm mại, đặt một chiếc án dài trổ sơn tinh xảo, trên án đặt một chiếc đĩa sứ nhỏ, bên cạnh đặt một đôi đũa ngà voi và một chiếc thìa sứ mộc mạc, ngoài ra còn có một bầu rượu cổ dài màu xanh da trời, mùi rượu say lòng người từ miệng bầu rượu không ngừng bay ra.
Tạ Bất Thần ngồi yên phía sau chiếc án dài này, còn ông già bưng mâm thì không nhanh không chậm đi tới phía trước án.
Cạch.
Một tiếng vang nhỏ.
Chiếc mâm sơn đỏ được đặt xuống trước mặt Tạ Bất Thần.
Lão đạo sĩ đưa đôi tay nhăn nheo ra bưng bát canh ở chính giữa mâm đặt xuống trước mặt Tạ Bất Thần: "Lúc bản tọa tu hành từng có người nói với bản tọa, trời đất là lò luyện, chúng sinh như thịt cá, đều ở trong lò luyện".
Chiếc bát đựng canh không to, được làm bằng sành, nhìn có vẻ rất thô, nhưng canh đựng trong bát lại cực kì tinh tế.
Thịt ninh nhừ sớm đã hóa thành nước thịt hòa lẫn trong cả bát canh, nhìn có vẻ dính đặc, còn mang một mùi thơm ngọt kì dị.
Chỉ nhìn qua một cái đã biết bát canh thịt này chọn nguyên liệu rất kĩ, độ lửa vừa khéo.
Trên mặt lão đạo sĩ mang nụ cười, nhìn vô cùng hiền lành: "Canh là tinh hoa đập xương hút tủy, thịt là thịt mềm non nhất lấy từ mi tâm, sau gáy và trái tim người, lửa là lửa thất tình lục dục, gia vị là trăm vị cuộc đời phải trải qua. Bản tọa đã lâu không nấu canh, hôm nay mời các hạ nếm thử xem bát canh này thế nào".
Trong lúc ông ta nói chuyện, ánh mắt Tạ Bất Thần không hề rời khỏi bát canh. Dư quang nơi khóe mắt hắn có thể nhìn thấy rất rõ, hai chân ông già không hề chạm xuống đất mà lơ lửng cách đất một tấc.
Trên đường đi tới đã gặp đủ loại tâm ma của Bất Ngữ thượng nhân, nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ được, đi đến cuối cùng, chờ đợi hắn lại là một bát canh như vậy.
Canh...
Tạ Bất Thần hơi buông mắt, lại chậm chạp không động.
"Ha ha ha ha..."
Lão đạo sĩ thấy thế không ngờ lại không nhịn được phá lên cười, dáng vẻ càn rỡ, trên khuôn mặt có một luồng khí đen yêu dị bốc lên.
"Rốt cuộc vẫn là người trong lòng, ngươi chung quy không nỡ ăn thịt cô ta. Ha ha ha ha, phàm nhân các ngươi..."
Không nỡ?
Tạ Bất Thần chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên gương mặt lão đạo sĩ.
Đôi môi mím chặt nhẹ nhàng cong lên thành một độ cong lạnh lùng.
"Ha ha ha..."
Tiếng cười của lão đạo sĩ còn chưa dừng lại, làm cho cả đường hầm chấn động, trên đỉnh đầu có đá vụn rơi xuống.
Có điều Tạ Bất Thần không ngăn cản ông ta, thậm chí không có vẻ mặt gì khác thường, chỉ kéo tay áo rộng rãi lên, động tác ung dung riêng có của nhà cao cửa rộng, dường như trước mặt chính là bàn tiệc thịnh soạn chứ không phải một bát canh thịt vô cùng đơn giản.
Ngón tay hơi chai sạn, chính là ngón tay của Vệ Tín, một tu sĩ Sơn Âm tông xui xẻo.
Ánh mắt Tạ Bất Thần dừng lại một lát trên vết sẹo trên ngón tay rồi nhẹ nhàng chuyển sang chiếc thìa trên bàn. Hắn cầm thìa lên, đưa vào bát canh múc một thìa canh rồi khẽ thổi.
Hơi nóng bốc lên như sương trắng mang theo một gợn sóng trên chiếc thìa.
Tiếng cười đột nhiên im bặt.
Lão đạo sĩ đứng phía trước án dài cúi đầu nhìn Tạ Bất Thần, sắc mặt lại đột nhiên đờ đẫn, dường như hơi bất ngờ.
Sự thay đổi này Tạ Bất Thần đương nhiên nghe thấy. Có điều tâm ma của người khác thì liên quan gì đến hắn?
Cúi mặt buông mắt, đưa chiếc thìa đến bên môi, chậm rãi uống một ngụm canh. Vị canh tươi ngon, trong miệng toàn là mùi thịt, lại là một cảm giác khó mà miêu tả.
Một ngụm, lại một ngụm.
Động tác của Tạ Bất Thần không nhanh không chậm, thậm chí có thể nói là tao nhã, nếu có người thứ hai ở chỗ này chỉ sợ cũng phải thán phục phong thái của hắn lúc này.
Ánh mắt lão đạo sĩ dần dần trở nên sắc bén.
Thấy bát canh đã cạn, cuối cùng Tạ Bất Thần cũng dừng lại. Lão đạo sĩ lần thứ hai ngẩng mặt phá lên cười: "Thú vị, thú vị! Tu sĩ chúng ta lại xuất hiện một kẻ thú vị như ngươi. Thật sự là rất hay, hay lắm!"
Tạ Bất Thần như không nghe thấy, chỉ lấy khăn tay bên cạnh lau sạch ngón tay sau đó chậm rãi đứng dậy, động tác tao nhã lịch sự: "Đa tạ tiền bối khoản đãi, vãn bối cáo từ!"
Hai tay ôm quyền thi lễ, Tạ Bất Thần trực tiếp xoay người, bước trên chiếc thảm mềm mại dưới chân, vòng qua án dài đi đến nơi ngập tràn ánh sáng cuối đường.
Trên chiếc án dài lẻ loi, chiếc bát sành thô ráp đã biến mất, chỉ còn một chiếc xương sọ màu trắng dính máu tươi âm trầm đáng sợ.
Trên vách hang có một chỗ khoét lòm vào, điêu khắc một lão đạo sĩ cao tuổi, trong tay không có một tấc sắt, vẻ mặt cũng bình thản chính trực, nhưng có lẽ là ánh sáng trong hầm hơi yếu nên lại có vẻ lạnh lùng uy nghiêm.
Tạ Bất Thần đã đi.
Lão đạo sĩ đứng bên án dài có gương mặt nhìn giống hệt bức tượng đá. Ông ta không hề ra ngoài theo mà chỉ nhìn cửa hang đầy ánh sáng, khẽ than một tiếng: "Một kẻ thật tàn nhẫn... Hồn vô tình..."
Âm thanh dần dần lắng xuống, cuối cùng biến mất, bóng dáng lão cũng biến mất trong ánh sáng lờ mờ.
Bên ngoài đường hầm là một cảnh tượng hoàn toàn mới.
Ánh sáng rất đầy đủ.
Tạ Bất Thần đứng trên sườn núi, đưa mắt liền có thể bao quát đình viện rộng lớn phía dưới, phủ kín cả tầm nhìn của hắn, xây dựng trên đồng bằng bên dưới, uốn lượn quanh co, không nhìn thấy cuối.
Đây là nơi lần trước hắn chưa từng đến.
Tạ Bất Thần hơi nhíu mày, quay lại nhìn một cái.
Trên vách núi có tám lối ra, hắn đang đứng ngoài lối ra của đường hầm thứ hai bên phải.
Nếu như nhớ không lầm thì ba người Sơn Âm tông khác lần lượt là đường hầm thứ ba bên trái, hộ pháp Sơn Âm tông Dương Liệt, thứ tư bên trái, đệ tử Sơn Âm tông Phùng Kỳ, và...
Đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt Tạ Bất Thần dừng lại trước cửa đường hầm đầu tiên phía bên phải.
Đi đường này là tọa hạ đệ tử Chu Ấn của trưởng lão Sơn Âm tông Trần Phảng.
Đường hầm sâu hun hút, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy tối om.
Bản thân đường hầm uốn lượn theo thế núi, dù có thể nhìn vào cũng bị đá núi che khuất. Chất liệu của đá núi cũng rất đặc biệt, dù là linh thức cũng không thể nào xuyên thấu được.
Tạ Bất Thần không thể nhìn thấu bên trong, cũng không thể đi vào được. Người bên trong cũng không biết tình hình bên ngoài rốt cuộc thế nào.
Kiến Sầu hóa thân thành Chu Ấn vẫn tiếp tục đi tới, trên người đã ướt đẫm mồ hôi.
Nàng ngồi xếp bằng không xa phía trước bức tượng đá thứ tám trong đường hầm, tranh thủ điều tức.
Cứ qua năm mươi trượng lại có một trận chiến, hơn nữa từ bức tượng nơi Chu Ấn chết, thực lực của tâm ma xuất hiện từ các bức tượng sau đó tăng lên rất nhanh.
Mỗi một trận đối với Kiến Sầu đều là một trận khổ chiến.
Đặc biệt là bức tượng đá thứ tám vừa rồi suýt nữa ép Kiến Sầu phải dùng đến Phong Lôi Dực Đế Giang.
Có lẽ chỉ có một việc duy nhất đáng vui vẻ là đạo ấn mới.
Sau khi gặp thi thể của Chu Ấn trân đường, Kiến Sầu gần như lập tức phải giao chiến với các loại tâm ma. Nhân cơ hội này, nàng liền thí nghiệm đạo ấn và công pháp trong túi càn khôn của Chu Ấn, không ngờ hiệu quả lại không tồi.
Không thể không nói, Man Hoang đông nam cũng là nơi có nhiều truyền thừa.
Đạo ấn của Chu Ấn mặc dù khi sử dụng có quỷ khí dày đặc, mang một cảm giác tà môn, nhưng lúc sử dụng lại có uy lực vô cùng lớn, rất chú trọng sức tấn công và tính, có thể nói là đạo ấn này được phát minh là để chiến đấu.
Nghe nói người của yêu ma đạo hành sự luôn luôn cực đoan, từ phong cách của đạo ấn này cũng có thể thấy được điều đó.
Kiến Sầu tuy là tu sĩ Trung Vực, công pháp tu luyện của nàng cũng theo phong cách công chính ôn hòa, nhưng nàng xuất thân Nhai Sơn, phong cách chiến đấu mạnh mẽ, lại có thiên hư chi thể. Cho dù là đạo ấn của yêu ma đạo, nàng cũng có thể sử dụng thoải mái, thậm chí còn thi triển rất thuận lợi.
Nàng cũng không biết đây rốt cuộc có phải là chuyện tốt hay không, chỉ biết nàng ngụy trang thành Chu Ấn đã giống hơn một chút nữa.
Bây giờ đã sức cùng lực tận, nàng nhắm hai mắt lại tu kuyeenj. Trước khi đến gần bức tượng đá thứ chín, nàng sẽ không gặp phải tấn công, vì thế bây giờ phải tranh thủ thời gian.
Có điều tác dụng của đả tọa điều tức thật sự là quá thấp, thiên địa linh khí trong ẩn giới này không ngờ lại cực kì ít ỏi, Kiến Sầu hấp thu một hồi lâu cũng không cảm nhận được sự tồn tại của bao nhiêu linh khí, đành phải mỗi tay nắm hai khối linh thạch, hấp thu hết linh khí trong đó.
Khoảng nửa khắc sau, Kiến Sầu mới phục hồi được sức lực.
Con chồn nhỏ và cốt ngọc bị nàng cất vào trong túi linh thú vì sợ bọn này sẽ làm lộ thân phận của mình.
Nàng vác Quỷ Phủ đặt bên cạnh lên vai, hít sâu một hơi, cất bước đi về phía trước.
Từng bước một.
Dần dần, Kiến Sầu đã có thể nhìn thấy ánh sáng lờ mờ phía cuối đường hầm.
Nàng càng đi đến gần, ánh sáng cuối hầm cũng ngày càng rõ.
Bức tượng đá thứ chín đứng lặng cuối đường hầm, đứng trong khoảng không đục vào trong đá núi, khuôn mặt già nua bị khuất trong bóng tối, khí tức có vài phần khó lường.
Ánh mắt Kiến Sầu lướt qua bức tượng đá này.
Đây có lẽ là hình dạng của Bất Ngữ thượng nhân trước khi phi thăng, đã là một ông già lom khọm sau bao vật đổi sao dời.
Bước chân nàng không dừng lại mà vẫn giữ một tốc độ ổn định đi vào trong phạm vi năm trượng, có điều lần này bức tượng đá lại không biến ảo ra một lão đạo sĩ đến giao chiến với mình như trước nữa.
Rốt cuộc là thế nào?
Trong lòng Kiến Sầu vừa xuất hiện nghi hoặc này, sau phút chốc liền cảm thấy ánh sáng chợt lóe lên nơi khóe mắt, từ khoáng sáng cuối đường hầm lại có một bóng người đi tới, do ngược sáng nên chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái.
Gần như ngay khi cảm thấy có người đi vào, Kiến Sầu đã lập tức nâng cao cảnh giác, đưa mắt nhìn.
Trong nháy mắt, đồng tử của nàng co lại kịch liệt.
Bóng người ngược sáng dần dần trở nên rõ ràng.
Một chiếc áo bào xanh tao nhã lịch sự, bên trên thêu sơn hà thủy mặc, trong tay còn cầm một quyển kinh thư, những con chữ nhỏ trên kinh thư bị che dưới những ngón tay thon dài. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào làm ngón tay hắn ôn nhuận như ngọc.
Tạ Bất Thần đứng quay lưng về phía ánh sáng, quanh thân như được dát thêm một lớp bạc.
Trong ánh sáng nhạt nhòa, hắn chậm rãi đi đến chỗ Kiến Sầu, ngước mắt lên nhìn nàng, trong ánh mắt là vẻ nhã nhặn, tán thưởng mà Kiến Sầu quen thuộc, thậm chí còn mang theo một chút vui sướng không che giấu nổi, dường như bởi vì nhìn thấy nàng mà hai mắt đều được thắp sáng.
”Kiến Sầu!”
Nụ cười không thể kiềm chế lộ ra bên môi hắn, giọng nói lại như mưa bụi mông lung làm người ta ngơ ngẩn mê say.
Kiến Sầu cầm Quỷ Phủ đứng trong đường hầm đột nhiên rộng ra rất nhiều, nhìn Tạ Bất Thần dần dần đi đến chỗ mình.
Lúc này nàng quả thực không thể tin được mắt mình.
Đây không phải Tạ Bất Thần gia cảnh sa sút, không phải Tạ Bất Thần khổ học trong sơn thôn nhỏ, cũng không phải cầm kiếm đâm nàng, càng không phải Tạ Bất Thần đệ tử chân truyền thứ mười ba của Côn Ngô...
Mà là Tạ tam công tử của Tạ hầu phủ.
”Hôm trước mẫu thân dặn ta tìm ba quyển Lăng Nghiêm kinh cho nàng, ta tìm rất lâu không thấy, không ngờ hôm nay lại nhìn thấy ngay bên cạnh gối“.
Dường như không hề nhìn thấy vẻ cứng nhắc của Kiến Sầu, hắn vẫn từ trong ánh sáng đi tới trước mặt Kiến Sầu.
Đưa kinh thư trong tay cho Kiến Sầu, hắn nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt toàn là dịu dàng lưu luyến, dáng vẻ lại ung dung bình tĩnh.
”Của nàng này“.
Kiến Sầu đứng yên tại chỗ không hề cử động.
Đáy mắt nàng dường như có vài phần hồi hộp, yên lặng nhìn bóng gnf này, hoặc như là xuyên qua bóng người này nhìn thấy chút gì đó của ngày xưa.
Ngày xưa nàng đi bộ qua dưới cửa sổ Tạ hầu phủ phủ, hắn là tam công tử của hầu phủ, đang ở trong nhà phẩm trà với dăm ba người bạn tốt, hai bên không hề liên can.
Sau đó nàng được hầu tước phu nhân nhìn trúng, được quản sự mời đến hầu phủ, mỗi ngày sao chép kinh Phật cho hầu tước phu nhân mắt không được tốt, sớm nào cũng đến ngoài phòng phu nhân chờ từ lúc trời còn chưa sáng, khi đó Tạ tam công tử sớm chiều vấn an phụ mẫu cũng đến, thỉnh thoảng có thể cùng nàng gặp mặt.
Có điều, trước ngày đó, bất kể Kiến Sầu hồi tưởng thế nào, mặc dù Tạ Bất Thần thường xuyên xuất hiện trong phòng hầu tước phu nhân, nhưng đối với nàng, hắn vẫn là Tạ tam công tử cao không với được, người luôn sống trong truyền thuyết của vô số người ở kinh thành.
Kí ức cũ kĩ đã phủ một lớp bụi mờ.
Nhưng sự xuất hiện của bóng người trước mặt lại phủi lớp bụi này đi, mở ra toàn bộ những kí ức xa xăm.
Kiến Sầu ngơ ngẩn một lát.
Tạ Bất Thần đứng trước mặt nàng như đứng trong sáng sớm mưa bụi lất phất đó, trời còn chưa sáng hẳn.
Ngày hôm trước nàng có việc riêng xin nghỉ, không đến hầu phủ, đã báo với quản sự. Hôm nay nàng ôm một chồng kinh Phật đến trong viện của phu nhân, không ngờ Tạ tam công tử đã ngồi trong nhà chờ đợi.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đó, Kiến Sầu vô thức thi lễ chào rồi định lui ra ngoài.
Không ngờ hắn lại ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt dừng lại chốc lát, dường như giấu vài phần kì dị, liếc thấy người nàng dính hơi sương liền kêu nàng lại, gọi nàng vào ngồi trong phòng có lò sưởi.
Hắn thoáng nhìn Trúc Tình đứng hầu bên cạnh, sai Trúc Tình bưng cho nàng một tách trà nóng.
Trúc Tình chính là đại nha hoàn hầu hạ phu nhân, bình thường dù khách khí với Kiến Sầu nhưng chuyện bưng trà đưa nước đều do các tiểu nha hoàn bên dưới làm. Thấy Tạ tam công tử phân phó như vậy, Trúc Tình sửng sốt, vội vàng đi tới, trước hế tiếp nhận một đống kinh Phật trong lòng Kiến Sầu đặt sang một bên rồi mới lấy một tách trà nóng cho Kiến Sầu theo lời Tạ Bất Thần.
Nhiệt độ nhiệt độ của tách trà vừa phải, Kiến Sầu cầm tách trà nóng trong lòng bàn tay, hết sứcaams áp. Ngón tay lạnh như băng dán sát tách trà, chỉ một lát sau đã khôi phục tri giác.
Nàng và Tạ Bất Thần ngồi trong một phòng, sống lưng cứng đờ, không dám buông lỏng chút nào.
Đối với nàng, đó là một ngày rất kì dị.
Trừ những lời vừa rồi, Tạ Bất Thần không nói gì thêm với nàng, vẫn là nàng ngồi bên cạnh hầu tước phu nhân sao chép kinh Phật, vẫn là Tạ tam công tử tham gia các cuộc yến tiệc linh đình trên trường danh lợi chốn kinh thành, khéo léo, cơ trí, khôn ngoan.
Dường như bọn họ không hề có điểm chung gì.
Đến tận sau đó của sau đó, nàng đã trở thành người vợ thề hẹn bên nhau đến bạc đầu của hắn, trong đêm động phòng nến đỏ lung linh, hỏi về buổi sớm mưa bụi trời còn chưa sáng hẳn đó, hắn ôm eo nàng, nhân tiện kéo tấm khăn trùm đầu bằng lụa đỏ xuống, kéo cả người nàng vào trong lòng, ấm áp dào dạt.
Hắn nói: “Hôm trước đó nàng không đến, ta đến vấn an mẫu thân cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, đến lúc đi ra mới nhớ tới là thiếu nàng...”
Những lời còn lại hắn không hề nói tiếp, cũng không cần nói ra.
Thiên ngôn vạn ngữ đều nằm hết trong mắt hắn.
Tạ tam công tử ăn trên ngồi trước, dù chưa đến mức không một khiếm khuyết nhưng vẫn là người được vô số thiếu nữ ở kinh thành theo đuổi, nhưng có mấy người có thể được hắn để ý tới?
Có lẽ chính là cơ hội đó đã khiến khiến hắn phát hiện được chân tâm của mình?
Chân tâm?
Trên lầu Thính Vũ Ca, nến đỏ nhuộm màn trướng.
Rốt cuộc nàng lại gặp được mấy phần chân tâm?
Sau khi ngỡ ngàng, đôi mắt nàng lại trở nên trong vắt như bầu trời được nước mưa giội rửa.
Kiến Sầu nhìn bóng người cực kì chân thực trước mắt, không có động tác gì.
Chỉ có tiếng thì thầm dường như rất nghi hoặc...
”Tạ... Bất Thần?”
Lúc này nàng không phải là nàng, khuôn mặt góc cạnh, sắc mặt yếu ớt bệnh trạng, mặc một bộ quần áo đàn ông màu nâu đậm, đã hoàn toàn là một người khác.
Nhưng ánh mắt Tạ Bất Thần chăm chú nhìn nàng vẫn lưu luyến như cũ.
Hắn ngước mắt nhìn nàng, dường như không rõ vì sao nàng đột nhiên gọi tên mình, chỉ đưa tay ra cầm lấy tay nàng, cười nói: “Kiến Sầu, hôm nay nàng chép xong kinh Phật, ta sẽ dẫn nàng đến một nơi.
Đến một nơi?
Nàng nhớ.
Đến một cánh rừng đào rất đẹp, rất đẹp.
Có điều...
Trong trí nhớ của nàng, cxanhs rừng đào này đã nhuộm máu.
Một nụ cười rạng rỡ đột nhiên nở ra trên môi Kiến Sầu, nàng nhìn Tạ Bất Thần, nhìn gương mặt khắc sâu trong trí nhớ này, trả lời mà gần như thở dài: “Vâng“.
Thế là Tạ Bất Thần kéo tay nàng, định dẫn nàng đi đến nơi nào đó.
Nhưng sau phút chốc, hắn lại không đi được nữa.
Một thanh trường kiếm màu đỏ đậm trong chớp mắt xuyên thấu ngực hắn, máu tươi lập tức thấm ướt áo bào.
Tạ Bất Thần cúi đầu xuống, dường như không thể tin được mắt mình.
Thanh trường kiếm màu đỏ đậm đó bên trên có khắc văn tự cổ sơ, mang vài phần yêu khí lạnh lẽo, máu tươi trên lưỡi kiếm tí tách rơi xuống mặt đất, bàn tay cầm kiếm lại là tay của người trong lòng hắn.
Hắn mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng vừa há mồm ra lại không ngừng có máu tươi chảy ra, thoáng chốc đã nhấn chìm lời nói của hắn trong sắc đỏ.
Hai mắt Kiến Sầu lạnh lẽo, vô tình vô cảm, chỉ giật mạnh thanh Tây Sơn yêu kiếm trong tay.
Được!
Đưa ngươi đi chết!
Phụt!
Máu tươi phun ra, lập tức bắn khắp người nàng.
Quý công tử thông minh trác tuyệt chốn kinh thành cuối cùng không chống đỡ được, chán nản ngã xuống đất, cố gắng vươn tay về phía nàng dường như muốn nắm lấy gì đó, tuy nhiên Kiến Sầu chỉ đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn hắn.
”Tặc tặc tặc, độc nhất là lòng dạ đàn bà, quả nhiên không giả...”
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên.
Một lão đạo sĩ đầy mặt nếp nhăn từ bên cạnh đi tới, trong tay cầm một thanh đao cong cong dài hai thước,thoạt nhìn có vài phần ngô không ra ngô, khoai không ra khoai.
Lão vừa cảm thán vừa ngồi xuống, thanh đao hai thước cong cong ước lượng trên người Tạ Bất Thần.
Hai mắt trợn to, làm thế nào cũng không nhắm lại được. Máu tươi chảy đầy đất, mang một màu sắc rực rỡ dữ tợn.
Tạ Bất Thần bị Kiến Sầu một kiếm đâm chết, đã tắt thở.
Trong lòng Kiến Sầu không hề rung động, lúc này nhìn thấy lão đạo xuất hiện cũng không có chút nào bất ngờ, bình tĩnh đến nỗi ngay cả giọng nói đều không giống như là của chính nàng: “Độc nhất là lòng dạ mẹ hiền. Thượng nhân, đường Ý Trịch Trục này không hề thích hợp với ta“.
Bởi vì tâm ý của nàng còn cứng hơn sắt đá, làm sao có thể luẩn quẩn được?
”Độc nhất là lòng dạ mẹ hiền...”
Hình như đây là lần đầu tiên nghe thấy cách nói này.
Tâm ma của Bất Ngữ thượng nhân cười mấy tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Kiến Sầu, khuôn mặt giấu ở trong bóng tối có vài phần cảm giác yêu tà, lại lắc đầu nói: “Đến Ý Trịch Trục một chuyến, bản tọa sao có thể không chiêu đãi ngươi một hai? Người này chính là người ràng buộc với ngươi sâu nhất, tốt xấu cũng từng là phu quân của ngươi, càng là cha của hài nhi uổng mạng của ngươi, thịt này dùng để làm gỏi là tốt nhất, bản tọa sẽ cho ngươi một đĩa chồng cũ?”
”Thịt này chắc chắn không ngon“.
Kiến Sầu rút một tấm lụa sạch sẽ ra, vẩy máu tươi bám trên lưỡi Tây Sơn yêu kiếm, lại chậm rãi lau sạch vết máu còn lại, hỏi tiếp: “Ta có được chọn không?”
”Hê hê, ngươi không được chọn“.
Bất Ngữ thượng nhân giơ đao chém xuống, mổ bụng thi thể nằm trên mặt đất.
”Trời đất là lò luyện, chúng sinh là cá thịt. Ngươi, vì sao không ăn thịt?”
Vì Sao không ăn thịt?
Kiến Sầu vô tình liếc mắt, lại phát hiện phía cuối đường hầm đột nhiên xuất hiện một chiếc án dài quét sơn.
Chuẩn bị đúng là rất đầy đủ.
Dù mang một khuôn mặt hơi bệnh hoạn nhưng dáng người vẫn có thể coi là cường tráng, nàng ném Quỷ Phủ trên vai xuống chiếc án dài, phất vạt áo ngồi xuống phía sau án, mặt mang nụ cười, động tác không có một chút nữ khí nào, làm người ngoài không phân biệt được giới tính.
Duy nhất có thể cảm nhận được chỉ có một khí khái kiêu hùng làm người ta sợ hãi.
Bất Ngữ thượng nhân quay lại nhìn nàng, hơi nheo mắt lại.
Kiến Sầu đặt cả Tây Sơn yêu kiếm xuống, nói lạnh nhạt: “Một đĩa Tạ Bất Thần làm sao đủ ăn? Làm phiền thượng nhân cắt đủ mười đĩa, ta ăn xong mới đi“.