Ta Là Chí Tôn

Chương 704: Nhất định phải tìm ra! Nhất định phải giết chết!



Bố cục lần này của Vân Dương, không tiếc lấy hai tấm bảo đồ làm đại giá, lại hấp dẫn môn phái tham dự phân tranh giữa hai nước tới, tiêu diệt như tiêu diệt Ma Y phái!

Lấy phương thức máu tanh nhất, cực đoan nhất để giết gà dọa khỉ.

Phải nhất định làm cho người ta không dám quên, không dám xúc phạm.về sau hai nước giao chiến, thiên hạ tranh bá, người môn phái giang hồ vẫn phải trung thực một chút, tranh đấu giữa chư quốc, không phải chuyện các ngươi có thể dính vào!

Vân Dương tin tưởng, sau lần này, về sau khi lại có chiến tranh, số lượng môn phái muốn nhúng tay vào tranh bá tối thiểu cũng thiếu bớt chín thành... Không có mấy môn phái, dám dùng cái giá hủy diệt đi tranh chút phú quý.

Mục đích thứ hai của Vân Dương, lại hoặc chính là mục đích càng sâu hơn, chính là Âu Dương Tiêu Sắt!

Người này chính là kẻ mà Vân Dương thống hận nhất, gần như chỉ dưới cao tầng sau màn Tứ Quý lâu!

Trong tay Âu Dương Tiêu Sắt cũng nắm một tấm bảo đồ da rồng, mà tấm bảo đồ kia, vốn là của Lão Độc Cô!

Nếu hắn có một tấm, như vậy nhất định sẽ bị hai tấm này hấp dẫn lại!

Cho nên, hắn nhất định sẽ tới.

Mà chỉ cần Âu Dương Tiêu Sắt tới, vậy hắn nhất định phải bỏ mạng tại đây, tuyệt không có kết quả thứ hai!

Dù sao Thiên Đường thành hiện tại, chính là lưới trời, lồng lộng ra đấy, nhưng tuyệt không sơ hở.

Lão Độc Cô đã chờ dưới đó quá lâu, món nợ này cũng đến lúc phải kết toán!

Cho nên nói đi nói lại, tình huống trước mắt: Lừa giết sát thủ chỉ là mục đích thứ nhất trong bố cục của Vân Dương.

Bất kể là do Thái tử tìm đến, hay là các Hoàng tử tìm đến, tất cả đều phải chết.

Trực tiếp tiêu diệt tất cả lực lượng bên ngoài, để cho các ngươi không đường nhảy nhót, như vậy cũng an tĩnh hơn nhiều!

Chính bởi như vậy, mấy ngày nay, hắn vẫn luôn hóa tướng du ngoạn trên không, xem xét thế cục, ngay cả quyết định trước đó, chờ uy năng Cửu Tôn khôi phục, lập tức đi Cửu Tôn phủ cũng bị gác sang bên!

Dù sao muốn tăng thực lực thì còn nhiều cơ hội, nhưng nếu... Không thể khiến Âu Dương Tiêu Sắt đền tội, như vậy muốn gặp lại giữa biển người này thực không biết đến bao giờ.

Mạng lưới tình báo khổng lồ trong tay Thủy Vô Âm cũng được xuất động toàn quân, giờ Thủy Vô Âm có thể nói với Vân Dương: Coi như một con muỗi bay vào Thiên Đường thành... Ta cũng có thể báo cho ngươi biết nó là đực hay cái!

Nhưng thời gian lâu như vậy, lại không đạt được bất cứ tin tức gì liên quan tới Âu Dương Tiêu Sắt.

Vân Dương cau mày:

- Âu Dương Tiêu Sắt dù có cẩn thận thế nào đi nữa, cũng khó mà phát giác đây là bẫy rập nhằm vào hắn, chuyện hắn có được bảo đồ da rồng, chính là chuyện tuyệt mật, không thể không động tâm với hai phần này. Cho nên hắn việc hắn chưa xuất hiện, tất phải có nguyên cớ khác.

- Như vậy, sau này phải tập trung chú ý vào những kẻ dịch dung.

Thủy Vô Âm bất đắc dĩ nhún vai.

Dịch dung hay không thì đúng là có thể biết được, hơn nữa còn đã được ghi chép trong danh sách. Thế nhưng muốn từ trong những người này tìm ra được Âu Dương Tiêu Sắt, lại là một chuyện khác, khó càng thêm khó!

Nhưng dù khó, lại cũng không phải là vô pháp khả thi, coi như khó xử lý, cũng phải tiến hành, nhất định phải tiến hành, càng phải hoàn thành!

- Âu Dương Tiêu Sắt, dáng người thon gầy, tóc màu hoa râm, hơi chút hói đầu, nhưng không quá nghiêm trọng. Nếp nhắn trên mặt, đặc biệt là nơi khóe mắt cực nhiều, mà khóe miệng còn có một vết đao, dưới cằm, còn có một nốt ruồi. Lông mày gãy đuôi, thân thể hơi còng, có thói quen ho khan trước khi giết người, thân cao một thước sáu năm, thân mặc hôi bào, nói chuyện khẩu âm kinh thành Tử U.

- Binh khí thành danh, Tụ Lý Đao. Ám khí từng sử dụng có, Cước hạ kiếm, Cung bối châm, Phát trung phiêu...

Tư liệu của Âu Dương Tiêu Sắt dần dần hoàn thiện.

Cuối cùng, Thủy Vô Âm cho một tổng kết: Chuyện Lão Độc Cô khi trước, Vân Tôn cường thế xuất thủ tại quốc đô Tử Long thành, khiến cho Tử U đế quốc không gượng dậy nổi, càng phá thế cục tứ quốc vây công.

- Lộ rõ một điều, Lão Độc Cô có quan hệ với Cửu Tôn của Ngọc Đường, hơn nữa còn là quan hệ uyên thâm, tin rằng thiên hạ không ai không biết, như vậy Âu Dương Tiêu Sắt cũng không thể không biết.

- Cho nên, với Âu Dương Tiêu Sắt mà nói, Ngọc Đường đế quốc, Thiên Đường thành chính là tuyệt địa, tuyệt không thể vào bừa, một khi đến, động tí chính là vẫn mệnh, ăn bữa nay còn phải lo bữa mai!

- Căn cứ lý do này, Âu Dương Tiêu Sắt có đến hay không còn chưa thể xác định. Dù sao bảo tàng có quan trọng, cũng không quan trọng bằng cái mạng, nhất là bảo đồ da rồng ở đây chỉ có hai phần, dù có lấy được, tổng cũng chỉ có ba phần, mới chỉ được một nửa số lượng, lực hấp dẫn giảm một phần ba!

Vân Dương gật đầu, ánh mắt thâm trầm, chợt mở miệng:

- Ý nghĩa của ngươi chỉ là ý tưởng của người thường, Âu Dương Tiêu Sắt nhất định sẽ tới.

Thủy Vô Âm: “???”

Vân Dương đứng dậy, thản nhiên nói:

- Lão Độc Cô trắng trợn ám sát quan tướng các nước, Âu Dương Tiêu Sắt là hảo hữu trí giao của người, không thể không biết Lão Độc Cô có quan hệ với Cửu Tôn, thậm chí còn là quan hệ sâu xa!

- Mà lúc đó, chuyện Cửu Tôn còn người sống, cả đại lục đều biết, Âu Dương Tiêu Sắt không lý gì mà không biết.

- Nhưng hắn vẫn vì một tấm bảo đồ mà hạ độc thủ với Lão Độc Cô!

- Cho dù đó chỉ là một góc bảo đồ!

- Mà hiện tại, ở đây có tới hai tấm, gom lại với một tấm của hắn kia, tuy mới chỉ có ba, nhưng cũng đã là một nửa! Thậm chí, nếu ta đoán không sai, rất có thể trong tay Âu Dương Tiêu Sắt còn có một phần bảo đồ khác.

Vân Dương hơi cười:

- Nếu chỉ có hai tấm bảo đồ, như vậy cũng không có tác dụng gì nhiều, nhưng nếu đồng thời có được ba tấm, thậm chí là bốn tấm, rất có thể sẽ nhìn được đại khái, kiếm được manh mối.

- Nhất là với những kẻ du lịch giang hồ, không chừng có thể thông qua đó mà tìm được nơi giấu. Chuyện này mà thành, chính là hy vọng một bước lên trời!

- Từ sau lần đắc thủ đó, việc ghép thành bào đồ với Âu Dương Tiêu Sắt đã thành tất niệm, triệt để điên cuồng, há có thể cứ vậy mà bỏ qua? Dù hắn biết rõ trong này là núi đao biển lửa, cũng tất phải tới tìm một lần!

Trong mắt Vân Dương ánh lên hàn quang, cắn răng nói:

- Việc khẩn cấp trước mắt, vẫn là bảo đảm để hai phần bảo đồ kia giữ trong tay đám sát thủ, sau đó, vây đám sát thú đó ở thành đông!

- Dù cuối cùng phải bỏ ra cái giá nhất định, cũng phải diệt tuyệt đám sát thủ này ở đây!

- Chỉ cần những tên sát thủ này không chết, chỉ cần phân tranh tiếp tục diễn ra, như vậy là đủ!

- Chỉ có lúc này, mới có cơ hội lớn nhất dẫn Âu Dương Tiêu Sắt nhảy ra!

- Không tiếc bất cứ giá nào, tìm ra Âu Dương Tiêu Sắt!

Vân Dương phát mệnh lệnh cuối cùng.

- Âu Dương Tiêu Sắt không chết, phanh tranh quyết không tuyệt!

- Cái bẫy này cũng không thể kết thúc!

- Nếu đã thả bảo đồ ra, vậy không đạt được mục đích, tuyệt không thể kết thúc kế hoạch, thời gian càng dài, lại càng có lợi cho Ngọc Đường. Thời gian càng dài, Âu Dương Tiêu Sắt càng khó mà ẩn trốn.

- Ta không phải thánh nhân, nhưng mục đích của ta nhất định phải làm được!

Câu nói này, khiến người nghe có thể thấy được quyết tâm của Vân Tôn!