Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương

Chương 110: Bannie nghe lời anh, bỏ đứa bé đi



Cuối cùng, sau một tuần suy suy nghĩ nghĩ Tô Hoài cũng không chiến thắng được toà án lương tâm của chính mình. Anh vẫn nhận lời giúp người phụ nữ kia.

Nằm ở trên giường, anh ôm lấy cô vợ nhỏ của mình, dịu dàng hôn lên tóc cô và hỏi:“Alice em có trách anh không?”

“Miễn anh vui vẻ là được rồi. A Hoài sống với em, anh không cần phải gồng mình. Vì cho dù anh có như thế nào, em vẫn rất rất yêu anh.”

Cô luôn muốn như thế, muốn anh thoải mái sống, vui vẻ từng ngày. Anh đã chịu quá đủ rồi, cô muốn những ngày tiếp theo của hai người sẽ tràn đầy hạnh phúc và mỹ mãn.

Anh ôm siết cô vào lòng, như thay lời nói yêu thương của anh.

*

Bannie trúng số rồi, cô cũng không biết đây là cái loại chuyện gì nữa. Rõ ràng cô và Mạc Tử Dương đều không có khả năng sinh con, vậy mà thế nào cô lại có thể mang thai được.

Tại vì gần đây cô không có kỳ sinh lý trong lòng mới hơi nghi ngờ nên mua que về thử, lúc thử cô cũng chẳng mong đợi gì nhiều, vì khả năng của cô là cực kì hiếm.

Cô và Mạc Tử Dương cũng vì chuyện này nên mới tách ra mà!

Thế quái nào, cô lại có thể dính bầu được?

Rời khỏi toilet cô nằm ở trên giường, xoa xoa lên cái bụng của mình. Thật ra cô vẫn không tin được mình mang thai, chẳng phải lần trước cô cũng thử que có thai xong đi đến bệnh viện khám thì không có đấy thôi.

Nói cách khác, cô không dám hi vọng.

Đợi tới chiều, Mạc Tử Dương về nhà. Cô đã dọn về nhà ở cũng được mấy tuần rồi, cũng không thể ở khách sạn mãi được mà!

“Vợ yêu hôm nay ở nhà có ngoan không?”

Hắn hỏi xong liền ôm cô hôn, hắn thì lúc nào cũng nhiệt tình như vậy.

“Anh này… Đứng đắn chút.” Cô đẩy trán của hắn tách ra.

Bannie nhíu mày, sau đó đặt vào tay hắn chiếc que thử thai hai vạch đỏ chói. Mạc Tử Dương nhìn mãi cái que một lúc lâu, rồi hắn lại nhìn cô.

Cô cũng nhìn hắn, đợi hắn nói cái gì đó. Nhưng mãi mà Mạc Tử Dương cũng không nói gì, chưa bao giờ cô thấy hắn trì trệ như lúc này.

“Sao anh không có ý kiến gì vậy?” Cô đánh vào ngực hắn trách móc, thái độ bí xị tỏ rõ trên gương mặt xinh đẹp.

“Vợ, em không nhầm đó chứ?”

Bannie đi lại ngồi xuống giường, hai tay vò vò gấu áo.

Mạc Tử Dương bỏ áo vest đang cầm trên tay xuống, hắn đi tới ngồi xổm xuống trước mặt người phụ nữ của hắn. Mạc Tử Dương nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô, hắn dùng hết thảy sự dịu dàng của mình nói:“Thay quần áo, anh chở em đi bệnh viện khám.”

“Giờ này quá giờ hành chính rồi mà.” Thật ra cô chút sợ hãi, cảm giác không chân thật.

“Mạc phu nhân ơi đi khám bệnh không cần nhìn giờ đâu. Nhanh lên, anh đợi.”

Bannie gật đầu sau đó đi thay quần áo, trong lòng mang theo cảm giác hồi hộp đến nổi tim liên tục đập mạnh.

Mạc Tử Dương chở cô tới bệnh viện thành phố, hắn ngồi ở bên ngoài chờ còn cô theo bác sĩ vào phòng khám.

Lúc nhận kết quả, hắn ở bên cạnh nắm chặt tay cô. Nữ bác sĩ trung niên đẩy gọng kính, thở dài nói:“Phu nhân đang mang thai thưa tiên sinh.”

Bannie siết chặt tay hắn, có thể thấy cô kinh hỷ tới mức nào. Rõ ràng bác sĩ đã từng nói khả năng của cô cực kì thấp, vậy mà cô vẫn có thai được.

“Thật… Thật hả bác sĩ, cháu… Cháu thật sự đang mang thai sao ạ?”

“Ừm”

Niềm hạnh phúc dâng lên trong ánh mắt của cô, có thể thấy rất rõ, cô muốn đứa trẻ này đến nhường nào.

“Nhưng mà, tôi thật sự khuyên phu nhân không nên giữ đứa bé lại.”



Chiếc xe lăn bánh trên đường, Mạc Tử Dương cầm lái, Bannie ngồi ở bên cạnh dựa đầu vào cửa kính.

Hốc mắt cô cay xè, từ trong trái tim lan toả ra mùi vị đau đớn khôn cùng.

Hắn nhìn vợ mình như thế này trong lòng cực kì khó chịu, hắn vẫn luôn nắm tay cô, như một lời an ủi.

Bác sĩ nói theo kết quả xét nghiệm cho thấy cơ thể Bannie không thích hợp để có con, hay nói cách khác tử cung của cô quá nhỏ mới dẫn tới tình trạng ít trứng. Chuyện có thai lần này cũng là một điều hi hữu, nhưng mà tử cung của cô quá nhỏ nếu như cái thai tiếp tục phát triển sẽ gây ra tình trạng chèn ép tử cung. Bác sĩ nói nếu như cô kiên quyết muốn giữ đứa bé thì đồng nghĩ với việc buộc phải đối mặt với cửa tử…

Bannie không muốn bỏ đi đứa con của mình, cô vẫn có khả năng làm mẹ mà. Đứa trẻ nó đã đến với cô như một điều kỳ tích, mà nó còn là kết tinh tình yêu của cả hai nữa.

Cô… Sẽ không bỏ nó đâu, cho dù là phải cược cả mạng sống!

Xe về tới nhà, Bannie lên phòng chui vào trong chăn khóc một trận. Mạc Tử Dương lôi cô từ trong chăn ra ôm lấy, hắn siết chặt cô, gục đầu lên vai của cô nói.

“Bannie, em có biết đối với anh cái gì quan trọng nhất không?”

Cô nghe hắn hỏi câu này thì trong lòng dâng lên nổi sợ hãi vô hình. Cô nắm bàn tay to lớn của hắn, ướt đẫm nước mắt nói:“Tử Dương chúng ta sẽ cùng nhau sinh đứa bé ra có phải không anh?”

“Bannie, nghe anh nói.” Hắn đẩy cô ra trước mặt mình, nhìn gương mặt lấm lem nước mắt của cô.

Mạc Tử Dương hướng ánh mắt kiên định về phía Bannie, hắn mím môi, khổ sở nói:“Anh yêu em. Bannie chúng ta có thể nhận con nuôi, hoặc là dùng một phương pháp nào khác để có em bé. Chúng ta còn có nhiều cách khác, em hiểu ý anh không?”

“Mạc Tử Dương nó là con của anh mà.” Cô nghẹn ngào nói trong nước mắt.

“Bannie nghe lời anh, bỏ đứa bé đi.”

Có trời mới biết khi nói ra lời này hắn đã đau tới mức nào, khi phải chính miệng mình nói bỏ đi đứa con ruột rà của mình. Hắn cũng muốn đứa trẻ, nhưng hắn muốn Bannie bình an hơn.

Nếu sinh đứa trẻ ra mà cô phải chết, vậy hắn thà không có con cũng được. Hắn chưa từng dám tưởng tượng, cảnh tượng hắn sống mà không có cô bên cạnh.