Đầu xe của Trình Phong bị tông mạnh, người lái xe tông vào bọn cô là Mạc Tử Dương.
Hắn nhìn thấy Trình Phong hôn cô, hắn tức giận rồi.
Mạc Tử Dương xuống xe, Tiêu Ngữ Lam cũng xuống xe theo. Hắn đi về phía cô, lôi Trình Phong từ trong xe ra muốn đấm người cũng may là có cô ngăn cản bọn họ. Nếu không họ sẽ đánh nhau mất.
“Trình Phong anh nên nhớ Tiêu Ngữ Lam là vị hôn thê của Mạc Tử Dương tôi.” Hắn lạnh giọng, tay hắn nắm cổ tay cô siết chặt đến nổi cô đau điếng người.
“Cái đó còn chưa chắc chắn đâu. Vị hôn thê thì đã sao chứ, trên pháp luật hai người vẫn chưa có ràng buộc.”
Trình Phong đã không còn điềm đạm như ngày thường, lúc nói hắn còn cười kiểu như trêu tức Mạc Tử Dương.
Còn Mạc Tử Dương, hắn có vẻ mặt như sắp sửa đi giết người tới nơi rồi. Vừa lạnh lùng lại tàn khốc, hắn nghiến răng ken két nói:“Để rồi xem pháp luật có bảo vệ chúng tôi hay không!”
Hắn kéo Tiêu Ngữ Lam đi vào nhà, bước chân của hắn rất nhanh, cô phải chạy theo mới kịp. Hắn đẩy cô vào phòng, đóng sập cửa lại.
Tiêu Ngữ Lam nhìn hắn hơi sợ hãi, hắn chưa bao giờ tức giận như vậy, hắn định đánh cô ư?
“Tiêu Ngữ Lam tại sao lại để hắn hôn em?”
Mạc Tử Dương chất vấn cô.
Cô không trả lời, cô sẽ giữ im lặng. Vì cô cũng không biết phải giải thích thế nào, nói cô không lường trước được thì sao, tất cả cũng không có kết quả gì.
Cô kéo cửa tủ quần áo, cô muốn đi tắm để trốn tránh. Cô cần thời gian để suy nghĩ, về tất cả…
“Em có thái độ gì vậy, sao em không giải thích?” Hắn nắm bã vai cô, ngăn cản mọi hành động của Tiêu Ngữ Lam.
Hắn muốn cô nhìn hắn, nói cho hắn nghe là cô không hề biết Trình Phong sẽ hôn cô. Tất cả đều là do Trình Phong muốn, chứ cô không hề muốn.
Điều hắn muốn nghe chính là như vậy.
Cô mím môi nhìn hắn, đã quá rõ ràng cô sẽ không giải thích!
“Vậy tôi đổi loại câu hỏi. Em quên rằng hắn có vợ rồi sao? Em còn tơ tưởng cái gì hả?”
“Anh ấy nói sẽ ly hôn.”
Mãi mới trông được cô nói, kết quả cô nói là Trình Phong sẽ ly hôn.
Mạc Tử Dương nặng nề thở, hắn kiềm nén lửa giận đang sôi sục trong cơ thể mình. Đôi mắt hắn đỏ ngầu hằn lên những tơ máu, hắn hỏi:“Sau đó thì sao?”
Đáp lại hắn vẫn là sự im lặng…
“Tôi hỏi em sau đó thì sao? Sau khi hắn ly hôn em sẽ quay lại bên hắn. Em vẫn thích hắn, hai người sẽ hạnh phúc bên nhau có phải vậy không?”
Hắn phát điên rồi, hắn lay vai cô liên tục, đến độ cô muốn ngất đi. Tiêu Ngữ Lam gạt tay hắn ra, cô quay lưng lại với hắn.
Cô không muốn nhìn Mạc Tử Dương thế này. Cô muốn nhìn thấy một Mạc Tử Dương cao cao tại thượng chứ không phải là Mạc Tử Dương đang phát điên như thế này.
“Anh Mạc tôi cần suy nghĩ.”
Nói rồi cô đi vào phòng tắm đóng chặt cửa, cô thề là cô không dám đối mặt với hắn. Cô sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của hắn, cô sợ nhìn thấy hắn điên tiết đập phá đồ đạc chỉ vì mất đi khống chế. Hắn làm tất cả chỉ vì cô, hắn mất đi sự điềm đạm vốn có của mình chỉ vì cô.
Tiêu Ngữ Lam gục mặt khóc trong phòng tắm hơn một tiếng đồng hồ, cô không muốn rời xa Mạc Tử Dương. Nhưng nếu không rời xa hắn, không giải quyết được vấn đề của cô mà cũng không giải quyết được vấn đề của hắn. Hơn nữa Trình Phong nói không sai, Mạc gia cần có con cháu.
*
Mạc Tử Dương lần đầu uống say đến vậy, lúc đầu Tô Hoài còn tưởng công ty Mạc thị xảy ra chuyện gì nên hắn mới như thế. Lúc hắn say mới thú nhận cho anh rằng mọi vấn đề đều liên quan tới Tiêu Ngữ Lam.
Tô Hoài cũng không biết nên làm thế nào, cái đôi nam nữ này thật là dằn vặt nhau quá. Còn cái cô Tiêu Ngữ Lam kia thật sự rất biết cách chọc giận bạn anh. Mạc Tử Dương mà anh biết là con người cực kì lãnh cảm, hồi đó anh còn tưởng hắn bị rối loạn cảm xúc nên mới suốt ngày trưng ra bộ mặt lạnh tanh. Thật không ngờ bây giờ vì một người phụ nữ mà hắn có thể biểu hiện vẻ mặt đau khổ như vậy, đúng là làm cho anh mở mang tầm mắt.
Phụ nữ đúng là hoạ, tai hoạ mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn lao đầu vào…
*
Thôi thì Tô Hoài làm sứ giả hoà giải cho bọn họ. Có lần Mạc Tử Dương nói Tiêu Ngữ Lam rất thích ăn bánh kem dâu tây, nhớ lại lời hắn anh liền mua một cái bánh kem dâu tây thật xinh xắn mang đến nhà họ Mạc.
“Tử Dương nói mua cho cô.”
Anh cười, đưa cái bánh kem cho Tiêu Ngữ Lam.
Cô nàng vẫn nhận phần bánh, sau đó nhìn vào cái bánh hồi lâu mà không nói gì. Sâu bên trong ánh mắt của Tiêu Ngữ Lam, anh nhận ra cô đang có tâm sự.
“Gần đây công ty Mạc Thị gặp chút vấn đề liên quan tới kiện tụng. Cô Tiêu cô cũng phải nghĩ cho Tử Dương một chút, anh ta đã căng thẳng lắm rồi.”
Tô Hoài ngồi xuống sofa tâm sự.
Tiêu Ngữ Lam cũng ngồi xuống, cô cũng muốn biết rốt cuộc hắn đang gặp vấn đề gì. Trình Phong không nói dối cô, vụ kiện đó có thật và rất lớn.
“Anh biết vụ kiện đó ạ?”
“Cô có biết thư ký mới mà Tử Dương tuyển vào không nhỉ?” Anh hỏi.
Tiêu Ngữ Lam gật đầu, chính là lần đó hắn phỏng vấn cô ta cô cũng có ở đó.
“Cô ta là nội gián của công ty đối thủ, ăn cắp hết thông tin phần mềm mới của Mạc Thị. Bây giờ Mạc Tử Dương đang gom tất cả bằng chứng để kiện họ, đòi lại bản quyền.”
“Vậy… Cơ hội thắng có cao không?” Cô lại hỏi.
Tay Tiêu Ngữ Lam vò vò gấu váy, cô nôn nóng cũng lo lắng nữa.
“Cô biết mà, chuyện lớn như vậy họ đã có âm mưu từ trước cả rồi. Nên Tử Dương đang rất căng thẳng, không phải là mất tiền mất bạc. Phần mềm đó là tâm huyết của trên dưới Mạc Thị, bị cướp đi như vậy cô nói sao mà không tức được.”
Tô Hoài mong cô có thể hiểu cho áp lực của Mạc Tử Dương. Hắn vì chuyện của Mạc Thị mà lo ngày lo đêm, lại còn thêm Tiêu Ngữ Lam đang làm loạn ở nhà. Anh sợ hắn khụy mất!
Tiêu Ngữ Lam hiểu rồi, Trình Phong nói toàn là sự thật. Nếu hắn tham gia vụ kiện, tỷ lệ thua của Mạc Thị rất cao. Hắn là luật sư giỏi, điều này không thể phủ nhận.
*
Ở trước cửa gia trang Mạc Gia, xuất hiện một người phụ nữ ăn mặc sang trọng. Cô ta mặc một cái đầm đen bó sát, đội mũ rộng vành và mang kính râm. Cánh tay thon dài ấn lên chuông cửa, khoé môi cong lên thành nụ cười bí hiểm…
“Xin hỏi tiểu thư cô tìm ai?”
“Tôi là Thái Y Lâm bạn của Tử Dương, phiền bà báo lại với bà nội và bác gái giúp tôi.”